Tình Đắng
Chương 8 : Tương lai dài lâu
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Cô gái còn rất trẻ, bị dọa đến mơ hồ, nước mắt chảy xuống, xin lỗi cô ta không ngừng, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, cô là đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi”
“Muốn xin lỗi thì có phải có thành ý chứ, nếu không thì thế này đi, dập đầu hai cái thì tôi sẽ tha thứ cho cô”
Cô bé cắn môi, quỳ xuống.
An Noãn nhìn thấy sự ngạc nhiên và phẫn nộ trong mắt mọi người, nhưng không một ai chịu đứng ra nói đỡ, hóa ra tình người lại bạc bẽo như thế.
Hà Tư Kỳ lắc mông rời đi với tâm tình rất tốt. Cô ta đi rất xa rồi, đám người mới chỉ chỉ trỏ trỏ mắng nhiếc.
Ngải Lợi kéo tay An Noãn quay về lại cửa hàng, trên đường đi đều nhắc nhở cổ, “Vừa rồi nhìn rõ ràng chứ, nhớ kỹ mặt cô ta, ngàn vạn lần không thể đắc tội cô ta. Hôm nay cô bé đáng thương kia quỳ xuống là coi như việc nhỏ thôi, nếu như ngài Mạc tới, vậy mới gọi là chính thức xong đời.
Trở lại trong gian hàng, Ngải Lợi còn đang cảm thán vì trò khôi hài vừa rồi, “Có đôi khi ngẫm lại ông trời thật không công bằng, cô ả Hà Tư Kỳ lớn lên cũng không coi là xinh đẹp, trên đường tóm được cả đống, nhưng mà cô ta lại có thể được Mạc tổng yêu thương. Chúng ta cố gắng cả đời cũng không mua nổi cái vòng trên cổ cô ta, nghe nói trong một buổi đấu giá Mạc tổng bỏ ra tận mười triệu mua về đấy”
Lời của Ngải Lợi làm cả đám người rơi vào sự hâm mộ và ghen tỵ với Hà Tư Kỳ.
“Noãn Noãn, sao em không nói lời nào hết vậy? Vừa nãy bị sợ rồi hả?”
An Noãn cười lắc lắc đầu, “Em không sao, chỉ cảm thấy là có mấy người tốt số quá đi”
“Số của em cũng rất tốt mà, chị thấy Thường Tử Phi rất giỏi, tuy nói không thể so được với Mạc tổng, nhưng cũng đủ khiến người ta hâm mộ” Ngải Lợi hỏi một cách thận trọng, “Noãn Noãn, hai người các em có diễn trò không đó?”
Nhắc đến Thường Tử Phi, An Noãn không kìm được lại bắt đầu bực bội.
*****
“Ngài Mạc, vừa rồi nhận được tin tức, cô Hà lại gây chuyện ở Bách Nhạc”
Trương Húc ngồi ở ghế phụ báo cáo cực kỳ kính cẩn.
Dọc đường đi, Thường Tử Phi lái xe cực nhanh, thậm chí vượt mấy cái đèn đỏ, làm An Noãn sợ tới mức không dám thở mạnh.
Đến tận lúc xe vững vàng dừng ở dưới lầu căn hộ của mình, An Noãn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
An Noãn phát hiện từ ngữ của mình có hơi nghèo nàn, ngoại trừ cảm ơn ra không biết có thể nói gì khác nữa.
Thường Tử Phi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói, “Bây giờ em luôn khách sáo với anh như vậy. Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã đặt bàn trước ở nhà hàng rồi. Trước tiên em lên thay quần áo đi, đừng để bản thân lạnh rồi bị bệnh, anh ở đây chờ em”
An Noãn nhắn mày lại, lạnh nhạt từ chối, “Xin lỗi, tối hôm nay em không thể cùng ăn cơm với anh.”
Thường Tử Phi cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói, “Anh vẫn sẽ chờ em xuống”
An Noãn lên lầu thay quần áo ướt sũng ra. Đứng bên cửa sổ, cô nhìn thấy xe của Thường Tử Phi vẫn còn đậu mãi đó.
Mưa bên ngoài tựa hồ càng rơi càng lớn, trời cũng tối dần. Rốt cuộc không đành lòng, cô gọi điện thoại cho Thường Tử Phi.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, cô còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói hơi nghèn nghẹt ở đầu kia đã truyền tới, “Noãn Noãn, anh sẽ luôn chờ em”
“Thường Tử Phi, anh đừng cứng đầu nữa, em không thích anh, hết thảy mọi thứ anh làm cho em đều vô dụng... alo... alo...”
An Noãn còn chưa nói xong, đầu bên kia đã ngắt máy luôn.
Cô dứt khoát mặc kệ anh luôn.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, cô không sao ngủ được. Mãi cho đến ba giờ sáng, La Hiểu Yến tan làm về nhà, gõ cửa phòng cố.