Tình Đắng
Chương 80 : Mạc trọng huy, anh yêu tôi rồi sao? (2)
Ngày đăng: 07:09 30/04/20
Cách an ủi của Ngải Lợi đúng là không giống ai, nhưng An Noãn có thể cảm nhận được chị ấy thật sự
tốt với mình, không hề chế quá khứ của mình. Sau đó, An Noãn nằm trên giường, trong đầu toàn nghĩ về gương mặt hùng hổ của Thường Tử Phi và cả nụ hôn2cưỡng ép của anh.
Lúc trước, cô từng nghĩ, nếu như năm ấy cô chưa từng gặp Mạc Trọng Huy, cô và Thường Tử Phi có phải được
cạnh bên nhau, có được sự kì vọng và chúc phúc của hai họ rồi không? Có lẽ đáp án là có, nhưng chuyện này sớm đã đi lệch quỹ8đạo rồi, nói thêm cũng chỉ là giả thiết, nghĩ thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa. Lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, hôm nay cô lại gây phiền phức rồi, Giang Thiên Nhu không biết sẽ coi cô là người như thế nào, cũng không biết sẽ dùng cách gì để6đối phó với cô nữa. Đến tận khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, An Noãn vẫn nằm đó mắt ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cuộc gọi vào nửa đêm thể này có chút kì lạ. Là số điện thoại của Hoa Vũ, không biết đã lưu3từ lúc nào. Điện thoại được kết nối, bên kia có vẻ ồn ào, giọng nói của Hoa Vũ vang lên, “Chị dâu, chị mau đến cứu anh em đi, chị không đến thì anh ấy uống chết mất!” “Hoa Vũ, tôi không phải chị dâu của anh, anh tìm nhầm người rồi.” “Chị là An5Noãn phải không? Đúng là phải rồi, người em muốn tìm là chị. Em thật sự không biết hôm nay anh nổi cơn điên gì nữa, kéo em tới quán rượu uống rượu, uống thì uống thôi, em uống tới cùng với anh ấy, nhưng mà anh ấy như muốn uống cho chết luôn vậy, nôn ra cả dịch vàng rồi mà vẫn cố gắng chuốc say
mình, chị mau tới khuyên anh ấy đi, em nghĩ chỉ có chị mới khuyên được thôi.” An Noãn nhăn mày, lạnh lùng nói, “Xin lỗi, tôi không có cách đó, anh đi tìm Giang Thiên Nhu đi.” “Tìm cô ấy có thể làm được gì, trong lòng anh ấy, Giang Thiến Nhu không là gì cả, chị đừng nói với em chị không biết người trong lòng anh em thích là ai nha, ôi trời, lại nôn kìa, lần này còn nôn ra máu nữa. An Noãn, rốt cuộc chị có đến không? Chị không đến, em cho người đưa tới nhà chị.”
Hoa Vũ cuống đến nỗi gọi luôn cả họ tên An Noãn, cô nghe mà đau nhói lòng. Thấy bên kia không hồi âm, Hoa Vũ lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói, “Chị mau đến cứu anh ấy đi, uống mấy tiếng đồng hồ rồi không dừng, nếu cứ uống như vậy sẽ chết người đấy. Em mặc kệ hai người như thế nào, nhưng anh em thật lòng với chị, chị không thể nào thấy chết không cứu được.”
Cuối cùng An Noãn cũng đến quán rượu, đến rồi mới biết Hoa Vũ không nói dối, Thường Tử Phi uống say be bét, vẫn còn cầm chai rượu uống say sưa.
“Đang nấu cháo, một chút nữa là ăn được rồi. Anh đi tắm đi, người hôi rình.”
“Có sao?” Thường Tử Phi ngửi lên người, rồi đi vào phòng tắm. Không lâu sau anh thoải mái đi ra, An Noãn đã nấu cháo xong, để trên bàn ăn để nguội. “Anh ăn đi, của anh hết đấy, nhân lúc còn nóng thì ăn luôn đi.” Thường Tử Phi cầm lấy bát, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Lúc Thường Tử Phi ăn cháo thì An Noãn vào bếp dọn dẹp. Lúc này, Thường Tử Phi nhìn hình bóng không dừng chuyển động của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô vốn là thuộc về anh, vậy mà anh lại đánh mất cô từ lúc nào chứ!
“Em đừng dọn nữa, qua đây ăn với anh đi, ăn một mình chán quá.”
An Noãn ngẩn người rồi tạm gác công việc lại, múc bát cháo cho mình, ngồi xuống trước mặt anh. Trước đây hai người cũng đã từng có khoảng thời gian yên tĩnh và hạnh phúc thế này. Bây giờ cả mặt đối mặt ăn bát cháo cũng cảm thấy xa xỉ. “Thường Tử Phi, sau này anh đừng uống nhiều vậy nữa, có hại cho sức khỏe lắm.”
An Noãn vừa ăn vừa bình tĩnh dặn dò, dường như không hề có chút cảm xúc nào.
Anh chỉ đáp “ừ” một tiếng. Sau khi ăn cháo xong, An Noãn đi rửa bát, còn Thường Tử Phi thì ngồi trên ghế sofa xem tivi, cứ chốc chốc lại liếc mắt vào bếp một cái.
An Noãn rửa bát xong thì bị một bát thuốc từ trong bếp ra, mùi vị cay mũi đó khiến anh không khỏi cau mày.