Tình Đắng

Chương 805 : Không cho phép bất cứ ai bắt nạt người phụ nữ của anh (6)

Ngày đăng: 07:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô nằm ở trên giường yếu ớt nhìn Thẩm Thần Bằng, “Tôi không muốn ăn gì cả, tôi đau lắm.” Thẩm Thần Bằng đột nhiên bực mình, “Đáng đời em!” Nghe Thẩm Thần Bằng nói như vậy, Đồng Hiểu tủi thân mím chặt mối lại.

“Ở trước mặt anh em rất lợi hại, y như một con cọp cái

Đến trước mặt người khác, sao em lại biến thành con chuột nhắt hả?”

Đồng Hiểu đoán là anh biết chuyện rồi nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại

Thẩm Thần Bằng thở dài, đỡ cô ngồi dậy, “Ngoan, ăn gì trước đã, nếu không sẽ đói, lát nữa càng khó chịu hơn.” Dưới sự kiên nhẫn của Thẩm Thần Bằng, Đồng Hiểu ăn nửa bát cháo, nằm ở trên giường, chỉ muốn uống hai viên thuốc ngủ, ngủ3rồi sẽ không đau nữa

Thẩm Thần Bằng luôn ngồi ở bên cạnh cô, nói chuyện với cô, muốn di chuyển sự chú ý của cô.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.

Thẩm Thần Bằng cầm điện thoại lên, nhìn thấy là nhà họ Thẩm gọi đến

Anh ấn nút nghe, giọng Tiết Ngọc Lan vang lên, “Con trai, ba con đã về đến nhà rồi, hai đứa quyết định chưa, lúc nào về nhà ăn cơm?” Thẩm Thần Bằng rên rỉ, “Giờ không được, Đồng Hiểu bị thương, đang dưỡng thương ở nhà con.”

“Tại sao con bé lại bị thương? Có nghiêm trọng không?”

“Bị thương rất nghiêm trọng, cô ấy đang ở nhà con, nếu mọi người không yên tâm thì đến đây đi.” Thẩm Thần Bằng0lại nói chuyện với đầu kia mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Đồng Hiểu nhớ đến cái điện thoại rơi ở chung cư của cô, yếu ớt hỏi, “Anh mua điện thoại mới rồi à?”

Anh thật muốn cốc đầu cô, “Đúng thế, điện thoại của anh ở chỗ em

Em có xem trộm không đấy?”

Cô quay mặt đi, “Ai xem trộm, tôi không có hứng đâu.”

“Vậy sao?” Đồng Hiểu hậm hực một tiếng, “Có mấy cô gái gọi điện thoại, nhắn tin cho anh, ngày nào anh Thẩm cũng phải xã giao với những cô gái đó, có một không?” Thẩm Thần Bằng không giận mà bật cười, “Còn nói không xem trộm! Người phụ nữ kỳ cục.”

Đồng Hiểu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Vừa nãy là mẹ anh gọi đến à?”5Thẩm Thần Bằng gật đầu

“Anh nói gì với bác ấy thế?”

“Nói em bị thương.” “Còn gì nữa không?” “A, đúng rồi, có thể ba mẹ anh sẽ đến đây một chuyến.” Đồng Hiểu hít một hơi, “Đừng mà, tôi như vậy làm sao gặp ba mẹ anh được?” “Con dâu xấu thế nào cuối cùng cũng phải gặp ba mẹ chồng.”

“Anh!”

Thẩm Thần Bằng sờ mặt cô, cười nói, “Được rồi, cho dù như vậy nhưng em vẫn rất xinh đẹp.”

“Ba anh có dữ không?” Thẩm Thần Bằng suy nghĩ, nghiêm túc nói, “Rất hung dữ với anh.”

“Thật à?”

“Lúc còn bé anh bị ông ấy đánh rất nhiều.” Trái tim Đồng Hiểu lạnh đi, hóa ra tin tức đều là gạt người

Qua một lúc lâu, tiếng chuông cửa vang lên, Thẩm Thần Bằng đi4ra mở cửa, Đồng Hiểu cũng căng thẳng, trái tim gần như nhảy đến tận cổ họng

Thẩm Thần Bằng mở cửa, có rất nhiều người đứng bên ngoài, anh lập tức ngẩn ra

Thẩm Diệc Minh dẫn đầu, Tiết Ngọc Lan, Đậu Nhã Quyên, Miếu Dung, còn có An Noãn đến tham gia náo nhiệt.

Thẩm Thần Bằng day ấn đường, “Mọi người đến đông như vậy, muốn dọa chết vợ con à?”

Thẩm Diệc Minh lườm anh một cái

Tiết Ngọc Lan thì quan tâm hỏi, “Đồng Hiểu đâu rồi?” “Ở phòng ngủ.” Tiết Ngọc Lan vội vàng dẫn đầu, đẩy cửa phòng ngủ ra

Cửa phòng ngủ mở ra, rất nhiều người đi vào, Đồng Hiểu thật sự bị dọa, muốn xuống giường, lúc nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, cô bị dọa không dám nhúc nhích

“Thủ..”

Tiết9Ngọc Lan cầm bàn tay gầy gò của cô, cười nói: “Gọi bác trai.”

“Bác..

bác trai.” Thẩm Diệc Minh đi đến cạnh giường, khẽ mỉm cười với cô

Tiết Ngọc Lan lo lắng hỏi: “Sao lại ngã thành thế này, thật là không cẩn thận gì cả, khâu nhiều mũi như thế, liệu sau này có để lại sẹo không?” Đồng Hiểu vội vàng trả lời, “Không đâu ạ, bác sĩ nói khôi phục tốt, sau này sẽ không nhìn ra sẹo.” “Vậy thì tốt, con gái phải đẹp

Đúng rồi, cháu ngã ở đâu thế?” Thẩm Thần Bằng ho một tiếng, “Bị người cố ý ngáng chân ngã.” Tất cả mọi người đều ngớ ra, sắc mặt Tiết Ngọc Lan sầm xuống, “Là ai cố ý ngáng chân con bé? Sao lại xấu tính như vậy?”

“Đồng nghiệp ở trường học.”

Tiết Ngọc Lan cau mày, “Nơi sạch sẽ như trường học lại có kiểu người như vậy, lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho hiệu trưởng, giáo viên như vậy làm sao có thể dạy học sinh, còn làm gương cho người khác kiểu gì?” Đồng Hiểu muốn giải thích nhưng không nói chen vào được

An Noãn khoác cánh tay Thẩm Diệc Minh, nói với Thẩm Thần Bằng, “Anh, anh cũng không giới thiệu chút à?” Lúc này Thẩm Thần Bằng mới nhớ ra, giới thiệu từng người cho Đồng Hiểu.

“Đây là ba anh, trong mắt ông ấy chỉ có An Noãn, anh không có hy vọng gì cả, bị đánh từ nhỏ đến lớn, sau này phải dựa vào em để tranh sủng rồi.”

“Cái thằng này!” Tiết Ngọc Lan cười mắng

“Đây là mẹ anh, em đã gặp rồi, từ trước đến nay mẹ anh chỉ hướng về ba anh, rất ít nói chuyện với đứa con trai duy nhất là anh.” Tiết Ngọc Lan đấm anh một cái

“Đây là bác dâu cả, đây là thím dâu út

Vẫn còn nhiều người lắm, sau này anh sẽ giới thiệu cho em từng người.” “Đây là Đồng Hiểu, vợ con, chắc không cần giới thiệu nhỉ?”

Đậu Nhã Quyên cười nói với Đồng Hiểu, “Đinh Đinh nhà các bác ngày nào cũng nhắc đến cháu, các bác vẫn luôn rất muốn làm quen với cháu.” Đồng Hiểu xấu hổ, nhiều người ở đây như vậy, cô lại rất không lễ phép nằm ở trên giường, nhất thời cảm thấy rất không được tự nhiên.

Tiết Ngọc Lan vỗ tay cô nói, “Đồng Hiểu, cháu cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, các bác không quấy rầy cháu nữa

Mấy ngày này đừng đi làm, bác hầm chút đồ bổ mang đến cho cháu, cháu phải điều dưỡng vết thương cẩn thận đấy.”

Đồng Hiểu chưa bao giờ được quan tâm như vậy, đột nhiên cảm thấy người nhà anh thật ấm áp, rất khác với cô tưởng tượng

Đoàn người rời đi cả rồi, Thẩm Thần Bằng tiền bọn họ xuống

Chuông điện thoại vang lên, lần này là điện thoại của Đồng Hiểu

Người gọi điện là Chung Hân Văn, cô ấn nút nghe

Điện thoại kết nối, Chung Hân Văn hỏi ngay: “Đồng Hiểu, cậu đang ở đâu thế? Tớ đang ở chung cư của cậu, sao cậu lại không ở nhà?” Đồng Hiểu hơi khó mở miệng.

“Đồng Hiểu, không phải là cậu ở chỗ Thẩm Thần Bằng chứ?” Đồng Hiểu “ùm” một tiếng

Đầu kia hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Đồng Hiểu, tớ hy vọng cậu đừng lành sẹo là quên đau, đến lúc đó lại ôm tớ khóc tiếp.”