Tình Đắng
Chương 807 : Chính thức đến nhà họ thẩm (2)
Ngày đăng: 07:19 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì chuyện này mà bây giờ tất cả mọi người đều rất sợ cô, sợ vô tình đụng vào cô, làm cô bị thương thì anh Thẩm sẽ gây phiền phức cho bọn họ.” Cả giờ học chính trị, Đồng Hiểu không có tâm trạng đâu mà nghiêm túc nghe, trong lòng loạn hết lên
Tạ Lâm hại cô bị thương, nhưng Đồng Hiểu chưa bao giờ muốn khiến cô ta rời khỏi trường
Cô biết rõ, sở dĩ Tạ Lâm so đo nhiều như vậy hoàn toàn là vì cô ta để ý đến công việc này
Bây giờ, giáo viên chịu khổ, cố gắng giống như Tạ Lâm đã không nhiều lắm rồi.
Buổi họp một tiếng kết thúc, lúc tất cả mọi người đi ra khỏi phòng họp, hiệu trưởng đi tới trước mặt cô
Bà cười hiền hòa, “Cô Đồng, vết thương của cô đã đỡ hơn chưa?”3“Tốt hơn nhiều rồi ạ, hiệu trưởng.” Hiệu trưởng cầm tay cô, cười nói, “Những ngày cô bị thương, tôi vốn muốn đi thăm cô, nhưng hình như anh Thẩm không muốn bị ai quấy rầy.”
Đồng Hiểu lúng túng cười
Thật ra ban đầu hiệu trưởng cũng chỉ tưởng là Thẩm Thần Bằng vui chơi qua đường, chơi đùa Đồng Hiểu một chút mà thôi
Không ngờ sau khi Đồng Hiểu bị thương, Tiết Ngọc Lan cao cao tại thượng lại đích thân gọi điện thoại cho bà ấy, trong lời nói tràn đầy sự thương yêu với Đồng Hiểu, đồng thời ám chỉ muốn trừng phạt nặng người gây chuyện.
Lúc đó hiệu trưởng mới nhận thức sâu sắc được, Đồng Hiểu đối với nhà họ Thẩm mà nói, đã không phải là người bình thường nữa rồi.
“Hiệu trưởng, cô Tạ chỉ không cẩn thận mới làm tôi ngã, tại0sao phải đuổi cô ấy?”
Hiệu trưởng hơi ngẩn ra, rõ ràng bà ấy không ngờ Đồng Hiểu sẽ hỏi như vậy.
“Đồng Hiểu, là thế này, Anh Đốn chúng ta xây dựng thương hiệu nhiều năm như vậy, được người nhà và xã hội tín nhiệm, không thể bởi vì một mình Tạ Lâm mà phá hủy danh tiếng của toàn bộ đội ngũ giáo viên của chúng ta được
Là một người giáo viên, mỗi lời nói mỗi hành động của chúng ta đều bị các bạn nhỏ nhìn thấy, giáo viên phải là tấm gương tốt, Tạ Lâm không làm được, cô ấy không xứng để tiếp tục ở lại đại gia đình chúng ta.”
Sau đó Đồng Hiểu không nói gì nữa
Cô đi ra khỏi trường học, xe của Thẩm Thần Bằng đã đợi ở bên ngoài rồi
Đồng Hiểu đi đến mở cửa xe, ngồi vào
Cô phát hiện5những cặp mắt tò mò trước kia, bây giờ đều không nán lại ở đây nữa
Thẩm Thần Bằng lái xe về chung cư, nhận ra tâm trạng cô không tốt, anh hỏi, “Có phải em lại bị người ta bắt nạt ở trường học không?” Đồng Hiểu lắc đầu, dán người vào cửa kính xe, nhìn phong cảnh không ngừng chạy ngược bên ngoài cửa sổ
“Đồng Hiểu, hôm nay lúc em đi làm, anh đã về nhà họ Thẩm một chuyến.” Đồng Hiểu vẫn không lên tiếng
“Em không hỏi anh về nhà họ Thẩm làm gì à?” Đồng Hiểu khẽ cười một tiếng, “Đó là nhà anh, lúc nào anh cũng có thể trở về, em cần phải hỏi à?” Thẩm Thần Bằng cong ngón trỏ lên cốc nhẹ lên trán cô một cái, “Hôm nay anh về học mẹ anh nấu hai món, lát nữa anh sẽ4thể hiện tài năng cho em xem
Trước khi đi đón em, anh đã mua xong đồ ăn rồi
Thể nào, em có mong đợi không?” Thấy Thẩm Thần Bằng vô cùng nghiêm túc lại hưng phấn, Đồng Hiểu đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, không chân thật.
Trải qua một lần, cô sợ được nâng lên quá cao, sẽ ngã quá thảm giống như lần trước
Nhưng lòng tốt của anh, sự ấm áp mà anh cho cô, cô không có cách nào kháng cự lại được.
Có lẽ do từ trước đến giờ luôn thiếu thốn tình yêu, nên một chút ấm áp cũng đủ làm trái tim cô thổn thức
Biết rõ là núi đao biển lửa, cô cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Đến chung cư của Thẩm Thần Bằng, gần như vừa bước chân vào nhà là anh chui vào phòng bếp luôn
Cô thay bộ đồ thoải mái9ở nhà ra, nhìn thấy anh đeo tạp dề hoạt hình trong phòng bếp, dùng xẻng xào đồ ăn trong chảo đâu ra đấy
Khoảnh khắc đó, trái tim cô run lên
Cô không cầm nổi lòng đi qua, vòng cánh tay mảnh khảnh ôm chặt tấm lưng chắc chắn của anh từ phía sau
Cô vùi mặt lên tấm lưng rộng rãi của anh, Thẩm Thần Bằng ngẩn ra, sau đó cười nói, “Chậc chậc, tự dưng chủ động ôm ấp anh thế này.” Cô siết chặt cánh tay lại, ôm càng lúc càng chặt hơn, giọng hơi nghẹn ngào, “Thẩm Thần Bằng, anh sẽ luôn đối xử với em tốt thế này chứ?” Thẩm Thần Bằng suy nghĩ một chút, cười nói, “Đợi em thành vợ anh rồi, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
Thẩm Thần Bằng nhanh chóng nấu xong ba món mặn một món canh, vui vẻ bê lên bàn ăn.
Anh ẩn Đồng Hiểu ngồi xuống, xới cho cô một bát cơm, đưa đũa cho cô
Anh ngồi ở đối diện cô, mong đợi nhìn cô, “Thế nào? Mùi vị có được không?”
Đồng Hiểu nếm món sườn xào chua ngọt anh dày công chuẩn bị, không tự chủ được cau mày lại, người này nhầm muối thành đường rồi.
“Không ngon à?” Anh thất vọng.
Đồng Hiểu cười, khích lệ, “Cách làm rất mới mẻ, có thể gọi là sườn xào chua mặn.” “Rõ ràng anh đã cho đường rồi mà.”
Anh dùng đũa gắp một miếng sườn, cắn một miếng với phun ngay ra ngoài, tức giận nói, “Đừng ăn nữa, ngày mai anh sẽ làm lại cho em.” Anh bê đĩa lên, định đổ hết đi
Đồng Hiểu nhanh tay nhanh mắt cướp lấy, ôm vào trong lòng như bảo bối.
“Đây là món sườn xào chua ngọt lần đầu tiên anh làm cho em, không được đổ đi.” Đồng Hiểu nói rồi ăn tiếp
Thẩm Thần Bằng kinh ngạc nhìn cô gái thuần khiết đối diện, cô im lặng ăn hơn nửa đĩa sườn xào.
Rất lâu sau này nhớ lại cảnh này, anh mới hiểu được, yêu là bao dung, cũng là dung túng
Ăn hơn nửa đĩa “sườn xào chua ngọt” Thẩm Thần Bằng đích thân làm dẫn đến kết quả trực tiếp là nửa đêm Đồng Hiểu bị viêm dạ dày cấp tính, được đưa đến bệnh viện
Anh không dám nấu cơm cho cô ăn nữa, bảo Tiết Ngọc Lan hàng ngày nấu cơm xong nhờ tài xế đem đến bệnh viện.
Hôm nay sau khi tan làm, Hà Thu Đình bề một bó hoa tươi đến bệnh viện hỏi thăm cô.
Đồng Hiểu mượn cơ hội này nói với Thẩm Thần Bằng, “Anh về nhà thay quần áo khác đi, hai ngày này luôn trông nom em, quần áo sạch sẽ cũng chưa thay.” Thẩm Thần Bằng bưng mặt cô, không để ý Hà Thu Đình đang ở đây, cúi người hôn lên trán cô một cái, nói đùa, “Người nào đó chê anh bẩn đúng không?” Sau khi Thẩm Thần Bằng rời đi, Hà Thu Đình thất vọng
“Đồng Hiểu, nhìn hai người ở bên nhau, tôi thật lòng cảm thấy cô rất hạnh phúc.” Đồng Hiểu mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc
“Đồng Hiểu, người đàn ông tốt như vậy sao lại để cho cô gặp được chứ?” Đồng Hiểu hỏi ngược lại, “Anh ấy tốt chỗ nào? Đến đường và muối còn không phân biệt được, chút kiến thức cuộc sống cơ bản cũng không có.”