Tình Đắng
Chương 812 : Cho người nhà cô năm trăm nghìn tệ (2)
Ngày đăng: 07:19 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Hiểu mệt mỏi dựa vào lan can, trái tim lạnh như băng
Cô gần như có thể tưởng tượng được cảnh dẫn Thẩm Thần Bằng về nhà, mẹ cô mở miệng đòi anh tiền sính lễ, Thẩm Thần Bằng nhất định sẽ cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn và chán ghét
Thấy sắp đến cuối tuần, Đồng Hiểu càng ngày càng căng thẳng hơn
Đêm hôm đó, Thẩm Thần Bằng đè ở trên người cô vận động, nhưng Đồng Hiểu lại suy nghĩ đến việc ngày mai về nhà và vẻ mặt chanh chua khắc nghiệt của Chu Vũ Vi
Thẩm Thần Bằng cau mày lại, vỗ nhẹ vào má cô, “Em đang nghĩ đến ai thế? Chuyên tâm cho anh.” Sau một trận mây mưa, cô dựa vào trong lòng Thẩm Thần Bằng, thấp giọng nói với anh, “Thẩm Thần Bằng, người nhà em...” “A, ngày3mai là có thể gặp người nhà em rồi, yên tâm đi, anh sẽ không khiến em mất mặt đâu.” Anh nói rồi gác cái chân dài lên người cô, ngủ say
Đợi anh ngủ say rồi, Đồng Hiểu nhẹ nhàng đẩy chân anh ra, vén chăn lên xuống giường
Cô đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm nơi thành phố xinh đẹp này, đột nhiên có cảm giác không chân thật
Cô chỉ là một cô gái bình thường sinh ra ở một gia đình bình thường, ngưỡng cửa nhà họ Thẩm cao như vậy, cô thật sự có thể bước vào sao? Lại nhìn người đàn ông quen thuộc đang ngủ trên giường, anh yêu mình mấy phần, rất nhiều lúc cô đều không dám nghĩ tới
Cô gái tên Cố Thu đó vẫn còn có bao nhiêu sức nặng ở trong lòng anh,0cô càng không dám nghĩ tới
Thẩm Thần Bằng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, theo bản năng giơ tay ôm cô, phát hiện trong lòng trống không
Anh mở đôi mắt nhập nhèm ra, phát hiện cô không có ở trên giường
Anh nhìn thấy bóng người cô đơn bên cạnh cửa sổ sát đất, đang chân trần nhìn xuống cảnh đêm bên ngoài.
Anh xuống giường, đi đến ôm chặt lấy cô từ phía sau
“Làm gì vậy? Đêm rồi còn không ngủ?”
Đồng Hiểu xoay người lại đối mặt với anh, vòng hai tay qua eo anh, khàn giọng nói, “Ngày mai về Cẩm Giang rồi, em không ngủ được.” Anh giơ tay cưng chiều véo mũi cô, “Anh còn không căng thẳng, em căng thẳng cái gì? Có phải sợ anh làm em mất mặt không?” Cô dùng sức lắc đầu, “Không phải, anh rất ưu tú.”5Thẩm Thần Bằng kích động bề ngang cô lên, trêu chọc, “Đây chính là trong mắt người tình hóa Tây Thi trong truyền thuyết đấy à?” Hai người lại nằm lên chiếc giường lớn mềm mại, Đồng Hiểu có người vào lòng anh, tham luyến mùi hương và nhiệt độ trên người anh
“Thẩm Thần Bằng, người nhà em..
không tốt lắm.” Anh cau mày, “Nào có ai nói người nhà mình như vậy?”
Cô hít sâu một hơi, thẳng thắn, “Mẹ em rất yêu tiền.”
Thẩm Thần Bằng cười khẽ, “Thứ anh không thiếu nhất chính là tiền.”
Thẩm Thần Bằng, em đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh.”
“Anh cũng nghiêm túc.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Ngọc Lan đến chung cư của bọn họ, mang rất nhiều quà cao cấp đến
“Đồng Hiểu, những thứ này đều là bác chuẩn bị cho người nhà cháu, trà này là4tặng cho ba cháu, bình thường ba Bằng Bằng cũng uống loại trà này.”
Đồng Hiểu hít một hơi, thứ này phải quý giá thế nào chứ?
“Những thứ đồ bổ này là tặng cho mẹ cháu, không chỉ tốt cho sức khỏe, còn có thể thẩm mỹ dưỡng nhan.”
“Cảm ơn bác gái.” Nhiều quà như vậy, nhưng Chu Vũ Vilà người không biết nhìn nhận, trong mắt bà ta chỉ có thể nhìn thấy tiền
Tiết Ngọc Lan lại dặn dò Thẩm Thần Bằng, “Lần đầu tiên đến nhà Đồng Hiểu, nhất định phải có quà, gặp người phải chào, thấy việc phải tranh làm.” Tiết Ngọc Lan dặn dò một đống, Thẩm Thần Bằng nghe sốt ruột, tức giận ngắt lời bà, “Mẹ yên tâm đi, con trai mẹ tốt xấu gì cũng đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi.”
Tài xế đưa bọn họ đến9sân bay, ngồi trên xe, Tiết Ngọc Lan vẫn không quên dặn dò, “Con trai, đến nhà Đồng Hiểu không thể so với nhà mình, nhất định không được thất lễ.”
Thẩm Thần Bằng giơ tay khoác tay Tiết Ngọc Lan, “Mẹ, mẹ đã qua thời kỳ mãn kinh rồi, sao có thể dài dòng như vậy? Biết thể con đã tự lái xe đến sân bay rồi.”
“Được được được, mẹ không nói nữa.” Tiết Ngọc Lan chuyển sang Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, nếu như ở nhà cháu Thần Bằng có chỗ nào không đúng, cháu nhất định phải nói nó nhé, bảo người nhà cháu lượng thứ.” “Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Thẩm Thần Bằng được chiều quen từ nhỏ, ở nhà từ trước đến giờ luôn làm theo ý mình, lần đầu tiên đến nhà bạn gái, sao mẹ anh có thể không lo lắng được?
Đi máy bay từ Bắc Kinh đến Cẩm Giang chỉ mất ba bốn tiếng
Không có ai đến sân bay đón bọn họ, Thẩm Thần Bằng vô tình nói một câu, “Người nhà em không đến đón em à?”
“Nhà em không có xe.” Đồng Hiểu vẫy tay gọi taxi, kéo Thẩm Thần Bằng ngồi vào
Thẩm Thần Bằng hiển nhiên rất ít đi taxi, hoặc là căn bản chưa đi bao giờ nên sắc mặt không tốt lắm.
Đến nhà Đồng Hiểu, cô ấn chuông cửa, qua rất lâu mới có người mở cửa.
“Me.”
Trên mặt Chu Vũ Vi thậm chí không có ý cười.
Đồng Hiểu chỉ Thẩm Thần Bằng bên cạnh, “Mẹ, đây chính là người con đã nói với mẹ, bạn trai con, Thẩm Thần Bằng.” Thẩm Thần Bằng cao lớn cúi người xuống, cung kính chào hỏi, “Cháu chào bác gái.” Thấy Thẩm Thần Bằng đẹp trai như vậy đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt Chu Vũ Vi dịu dàng đi rất nhiều, bà ta cười chào, “Mau vào đi.” Đồng Hiểu kéo Thẩm Thần Bằng đi vào nhà.
Nhà bọn họ không nhỏ, ba phòng ngủ hai phòng khách, nhưng bài trí rất kém, cũng không đủ ngăn nắp sạch sẽ.
Nhìn thấy trên sofa chất đầy quần áo, Đồng Hiểu cau mày lại, thậm chí không biết có nên để Thẩm Thần Bằng có bệnh ưa sạch sẽ ngồi ở đó không.
Từ lúc vào nhà, chân mày Thẩm Thần Bằng chưa hề dãn ra.
Đồng Hiểu dẫn anh đến phòng ăn nhỏ, “Anh ngồi ghế một chút đi.” “Mẹ, đây là quà ba mẹ Thần Bằng chuẩn bị cho mọi người.” Chu Vũ Vị nhận lấy túi, cười nói, “Ông bà thông gia thật là khách sáo, xa như vậy còn mang quà đến.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Chu Vũ Vi đang oán tránh, quà vớ vẩn gì chứ, ai thiết.
Bà ta đâu có biết chỗ trà và đồ bổ này có tiền cũng khó mà mua được.
“Mẹ, có một mình mẹ ở nhà à?” Nói đến đây, sắc mặt Chu Vũ Vi sầm xuống, bà ta lạnh lùng nói, “Còn không phải sao? Sức khỏe ba con không tốt, cũng ra ngoài đi làm rồi, phải nuôi cá cái nhà này.” “Em trai đâu?” “Ra quán net rồi.”
Đồng Hiểu day cái trán đau nhức, “Mẹ, ở nhà có đồ ăn không, chúng con từ sân bay về thẳng đây, vẫn chưa ăn gì cả.”