Tình Đắng

Chương 828 : Kết thúc, không để lại bất cứ dấu vết gì (3)

Ngày đăng: 07:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thần Bằng ngồi xuống sofa, vì uống quá nhiều rượu nên đầu anh đau như muốn nứt ra

Anh đi vào bếp muốn rót cốc nước, nhưng trong bình chẳng còn giọt nào

Anh bực bội ném cả bình lẫn cốc xuống mặt đất vỡ tan.

Đồng Hiểu lên xe rồi, Chung Hân Văn không nhịn được mà hỏi: “Đồng Hiểu, cậu cam tâm cứ rời khỏi anh ta như thế này à?” Vẻ mặt Đồng Hiểu vẫn hờ hững.

“Không thì sao nào? Chờ anh ấy nói chia tay với tớ à? Tớ vẫn còn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.”

Chung Hân Văn nói đùa, “Nếu như tớ mà là cậu, tớ nhất định sẽ dùng mọi cách để chia rẽ anh ta và bạn gái cũ, để anh ta nếm thử cảm giác đau lòng

Hoặc3là cố gắng khiến anh ta yêu mình, sau đó đá bay anh ta ra ngoài, cho anh ta biết thế nào là mùi vị bị bỏ rơi.”

Đồng Hiểu cười nhạt, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn theo phong cảnh không ngừng chạy vụt qua

“Hân Văn, đưa tớ về căn hộ của tớ nhé.” “Ăn cơm tối xong tớ sẽ đưa cậu về.” “Không được, cứ để tớ về ăn tạm cái gì cũng được, trong nhà đang rất bừa bộn, tớ phải quét dọn nhà cửa.” Chung Hân Văn đánh tay lái cho xe chạy về một hướng khác, đưa Đồng Hiểu đến căn hộ mà Cố Thuê

“Hân Văn, cậu không cần lên giúp tớ đâu, tớ thật sự không sao hết, tớ đã nghĩ thông suốt rồi.” Đồng Hiểu vừa nói0xong thì chuông điện thoại của Chung Hân Văn reo lên

Cô nghe máy, bực bội gắt lên với đầu bên kia, “Biết rồi, một lát nữa em đến, cả ngày cứ như âm hồn thúc giục, anh có thấy phiền không hả?”

Nói xong cô cúp máy luôn

Đồng Hiểu cười, “Hân Văn, cậu đi đi, đừng để anh ấy chờ lâu.” Chung Hân Văn vỗ vai cô, vẫn cảm thấy không yên lòng, “Đồng Hiểu, cậu thật sự không sao gì chứ?”

Đồng Hiểu nghiêm túc gật đầu, “Tớ thật sự không có vấn đề gì cả, cũng đâu phải lần đầu tiên.” Cô nói rất thản nhiên, phất tay với Chung Hân Văn rồi xách vali đi thẳng

Chung Hân Vân nhìn theo bóng dáng gầy gò của Đồng Hiểu mà chỉ cảm thấy tâm tình mình khó mà kiềm chế5được

Người như Đồng Hiểu, ngay cả cô là phụ nữ mà còn muốn bảo vệ

Thế mà cái thằng mất dạy Thẩm Thần Bằng kia làm sao lại nỡ làm thế với Đồng Hiểu chứ? Đồng Hiểu đi vào căn hộ của mình, căn hộ Cố Thuê thậm chí còn không to bằng một gian phòng trong nhà Thẩm Thần Bằng, những giây phút này đứng ở đây, trái tim cô lại vô cùng bình yên

Đồng Hiểu đặt vali ở một góc khuất rồi không đụng vào nữa, nếu có thể cô muốn đặt toàn bộ ký ức xuống đáy hòm

Cô bắt đầu quét dọn vệ sinh, quét nhà, lau sàn, lau bàn, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài

Dường như còn cảm thấy chưa đủ, cô lại dùng khăn lau sàn nhà thêm một lần nữa rồi vào4phòng bếp đem tất cả nồi niêu bát đũa ra rửa sạch liên tục

Cho đến khi mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt đẫm cô mới ngồi xuống sàn nhà phòng bếp, rồi khóc ầm lên

Cô nghĩ giờ phút này mình nhất định giống như con điện, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, khóc nức nở như một đứa bé

Thẩm Thần Bằng không có nơi nào để ăn tối nên lái xe về nhà họ Thẩm, mọi người cũng đang chuẩn bị ăn cơm

Anh đi thẳng vào phòng ăn, ngồi xuống, thản nhiên bê bát cơm lên bắt đầu ăn

Tiết Ngọc Lan hơi nghiêng qua anh, lạnh lùng nói: “Chẳng phải có người muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm sao? Bây giờ trở về là đang tự tát vào mặt mình đấy à?” Thẩm9Thần Bằng không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm

An Noãn lay vai Thẩm Thần Bằng, tức giận hỏi: “Mấy ngày anh chưa ăn cơm rồi? Cố Thu không nấu cơm cho anh sao?” Thẩm Thần Bằng đặt mạnh bát xuống, gầm lên, “Có thấy phiền không hả? Có thể để cho người ta ăn một bữa cơm không?” An Noãn cũng bực mình, giật lấy bát của Thẩm Thần Bằng, cô quát to: “Không phải anh và Cố Thu quay lại với nhau rồi à? Anh muốn ăn cơm thì đi tìm Cố Thu đi, đừng có trở về đây ăn chực.” Thẩm Thần Bằng thở phì phò, rời khỏi phòng ăn, bỏ ra ngoài phòng khách

Đậu Nhã Quyên hơi lo lắng, “Trong tâm tình của nó không tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tiết Ngọc Lan bất đắc dĩ lắc đầu, “Chị đừng để ý đến nó, với cái tính xấu này của nó thì chẳng ở được với ai đâu

Đồng Hiểu bỏ được nó là phúc của con bé đấy, chỉ có nghĩ như vậy trong lòng em mới có thể thoải mái một chút.” Cơm nước xong xuôi, An Noãn đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thần Bằng, cô hỏi với giọng khó chịu: “Anh quay lại với Cố Thu rồi không phải nên vui vẻ sao? Làm gì mà mặt mày nhăn nhó như thể ai cũng thiếu tiền anh thế?”

Thẩm Thần Bằng có vẻ rất khó chịu, giọng anh u ám bực dọc, “Chưa quay lại, Cố Thu không chịu đến với anh.”

An Noãn không nhịn được mà mắng, “Đáng đời anh lắm! Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà anh nghĩ hai người còn có thể quay trở lại như lúc ban đầu được sao? Cùng một lúc làm tổn thương hai người phụ nữ, anh cứ làm thế đi, làm cho đến cuối cùng anh chỉ còn một mình đi.”

Thẩm Thần Bằng thở dài, nói: “Em là em gái ruột của anh thật đấy à?” “Em thay Đồng Hiểu bênh vực kẻ yếu, một cô gái tốt như cô ấy không nên phải chịu tổn thương như vậy

Thẩm Thần Bằng, nếu như anh thật sự không cần cô ấy nữa, em sẽ giúp cô ấy tìm một người đàn ông tốt, dịu dàng che chở cho cô ấy.”

Thẩm Thần Bằng nhìn An Noãn, hai mắt nheo lại.

“Công ty của em có một cậu nhóc không tệ, tốt nghiệp đại học thiết kế kiến trúc Luân Đôn, vẫn chưa có bạn gái, em dự định giới thiệu cho Đồng Hiểu.” An Noãn nói, rồi không để ý tới khuôn mặt đen sì của Thẩm Thần Bằng mà đi thẳng lên tầng

Thẩm Thần Bằng cảm thấy bực bội nên lái xe hơi vòng quanh cái thành phố, cầm điện thoại di động lên muốn hẹn vài đứa bạn đi quán bar uống rượu, mà soát một lượt từ trên xuống dưới đến trăm dãy số, nhưng lại chẳng biết nên hen ai ra.

Anh ném điện thoại sang một bên, tiếp tục lái về phía trước, lái mãi lái mãi cuối cùng đến cửa tiệm của Cố Thu

Anh dừng xe, đi vào trong tiệm

Cố Thu nhìn thấy anh, cô nhíu mày

Thẩm Thần Bằng tìm chỗ ngồi xuống.