Tình Đắng

Chương 830 : Kết thúc, không để lại bất cứ dấu vết gì (5)

Ngày đăng: 07:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt Thẩm Thần Phong rất nghiêm túc, “Đúng là nhà họ Tổng có ô lớn ở trên, còn rất lợi hại, người bình thường đều không dám đắc tội với nhà đó.”

“Anh có giúp hay không? Ba anh hoặc là hai ông bác của anh gọi một cuộc điện thoại là xong, Đồng Hiểu bị Thẩm Thần Bằng đá đã rất đáng thương rồi.”

Thẩm Thần Phong đi tới phòng bếp rót cho mình cốc nước, ý tứ hỏi, “Sao Đồng Hiểu không tìm Thẩm Thần Bằng?”

Chung Hân Văn hừ lạnh, “Chết cũng không qua lại với nhau, sao còn có thể tìm anh ta?”

Thẩm Thần Phong cười, cưng chiều vuốt tóc Chung Hân Văn, Chuyện này thì anh có thể giúp, nhưng mà em định cảm ơn anh thế nào đây?”

“Đền thịt thôi.”

Cô vừa dứt lời đã bị3anh bể ngang lên.

Có lúc Chung Hân Văn cũng không nói rõ được cảm giác đối với Thẩm Thần Phong là gì

Ở bên cạnh Thẩm Thần Phong, cô luôn rất yên tâm

Dường như ở bên anh ta, sẽ không có bất cứ ai có thể làm cô tổn thương.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Hiểu và Hà Thu Đình đồng thời nhận được điện thoại của trường học, báo với bọn họ hôm nay không cần đi làm.

Hiệu trưởng đích thân gọi điện thoại, rất áy náy nói: “Đồng Hiểu, xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi, tối hôm qua, đang đêm thì có mấy lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi, hai cô tạm thời đừng tới trường học nữa, có lẽ chờ phụ huynh bớt giận rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Trải qua nhiều chuyện, Đồng Hiểu0đã rất bình tĩnh

Nhưng Hà Thu Đình gọi điện thoại cho cô, khóc điên cuồng.

“Đồng Hiểu, bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với chúng ta như vậy, chỉ vì chúng ta không quyền không thế? Nếu như đứa bé kia ở lớp Chung Hân Văn, Chung Hân Văn sẽ bị đuổi sao? Cái thế giới này đã hoang đường đến thế à? Lúc đầu chúng ta bỏ bao nhiêu công sức mới có công việc này, cứ mất hết như thế sao?”

“Thu Đình, cô bình tĩnh đã.”

“Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào? Nếu như tôi thật sự có trách nhiệm trong chuyện này, tôi sẽ đồng ý chịu trách nhiệm, nhưng rõ ràng không phải trách nhiệm của chúng ta, chỉ vì những phụ huynh đó đau lòng, cho nên muốn tìm chúng ta trút5giận? Cái xã hội này còn có thể tối tăm hơn nữa không? Khó khăn lắm tôi mới đặt chân được ở Bắc Kinh, tôi không muốn mất đi công việc này.” Đồng Hiểu không ngừng an ủi cô ta, cuộc điện thoại này kéo dài đến hơn hai tiếng.

Lúc này Đồng Hiểu mới phát hiện, mỗi người không quyền không thể không bối cảnh ở lại Bắc Kinh đều không dễ dàng

Hà Thu Đình luôn rất kiêu ngạo, nhưng tận sâu trong lòng cũng có một phần tự ti

Đồng Hiểu vốn không khó chịu, trong lòng đã có dự định cho trường hợp xấu nhất

Nhưng nói chuyện điện thoại với Hà Thu Đình xong, cô đột nhiên cảm thấy rất không cam lòng, phấn đấu nhiều năm như vậy, đột nhiên sắp mất đi tất cả, quá không4công bằng

Nhưng đây chính là xã hội, chính là cuộc sống, có uất ức thể nào cũng không thể không đối mặt, không thể không chấp nhận, không thể không thỏa hiệp

Thẩm Thần Phong đã hứa với Chung Hân Văn, tối hôm sau anh ta về nhà họ Thẩm

Rất may là bác hai lại có ở nhà.

Trên bàn ăn, anh nói đơn giản chuyện này một lần.

Tiết Ngọc Lan kích động đứng lên, “Thần Phong, chuyện cháu nói là thật sao? Còn có chuyện như vậy à?”

An Noãn như có điều suy nghĩ, “Chẳng trách hôm nay Đinh Đinh nói đổi hai giáo viên mới nên không quen.” Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh vẫn bình thường, ông không vui nhìn Tiết Ngọc Lan, ra lệnh, “Bà ngồi xuống đi.” Tiết Ngọc Lan hỏi: “Chuyện này ông có lo không?”

Thẩm9Diệc Minh không lên tiếng, hình như đang do dự.

Tiết Ngọc Lan cuống lên, “Có người bắt nạt con dâu ông ngay trước mặt ông, ông mặc kệ à?” Thẩm Diệc Minh liếc bà một cái, “Con dâu? Con trai bà đồng ý sao?”

Tiết Ngọc Lan mím môi, hạ giọng: “Cho dù như thế nào, lần này ông cũng phải ra mặt

Đồng Hiểu đã rất đáng thương rồi, tôi luôn cảm thấy tôi có duyên với con bé

Cho dù thật sự không trở thành con dâu của nhà họ Thẩm, lần này tôi cũng phải giúp con bé.”

Thẩm Diệc Minh thở dài, “Tôi cũng chưa nói là không giúp, bà kích động như vậy làm gì?”

“Tôi thương Đồng Hiểu, bây giờ nhất định nó đang rất buồn

Chỉ cần nghĩ đến việc con bé chịu tủi thân là tôi lại thương nó

Chỉ cần nghĩ đến việc nó không có duyên làm con dâu tôi, tôi lại buồn.”

Đồng Hiểu ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi tối hôm đó lại nhận được điện thoại của hiệu trưởng, bảo cô ngày mai đi làm bình thường

“Đã giải quyết xong hết rồi ạ?” Đồng Hiểu kinh ngạc

“Đúng vậy, nhà họ Tống đã quyết định không truy cứu nữa rồi.” Đồng Hiểu khó tin, “Có thật không ạ?” Hiệu trưởng cười nói: “Đồng Hiểu, tôi đã sớm nói rồi, đợi nhà họ Tống bớt giận, có lẽ sẽ không sao.”

Cúp điện thoại, Đồng Hiểu đoán có lẽ là Chung Hân Văn giải quyết.

Cô gọi điện thoại cho Chung Hân Văn, Chung Hân Văn nói thật với cô, “Đồng Hiểu, tớ nhờ Thẩm Thần Phong giúp, lần này là nhà họ Thẩm giúp cậu.”

Đồng Hiểu ngồi ở trên giường, mãi mà không thể yên lòng lại được.

Lấy lại được công việc, Hà Thu Đình nói đùa, “Đồng Hiểu, tôi có cảm giác chết đi sống lại.” Đồng Hiểu khẽ cười, không nói sự thật với cô ta

Hôm đó tan học, An Noãn đích thân đến đón con, Đồng Hiểu do dự nhưng vẫn cảm ơn cô

An Noãn nắm chặt tay Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, tối hôm nay cùng tôi về nhà ăn cơm đi

Bác dâu tôi ngày nào cũng nhớ cô, vô cùng nhớ cô.”

Ngực Đồng Hiểu đau thắt, cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt An Noãn, khẽ nói: “Tối nay tôi không có thời gian.”

Đương nhiên An Noãn sẽ không tin lí do thoái thác vụng về này, “Đồng Hiểu, cô và anh tôi không có duyên phận, chúng tôi đều rất tiếc

Nhưng bác dâu tôi thật sự yêu quý cô, cùng tôi về nhà ăn với bác ấy bữa cơm đi

Cô yên tâm, bây giờ anh tôi rất ít về nhà, tối hôm nay cũng sẽ không về.” “Tôi...”

“Đồng Hiểu, thật ra bác dân tối cũng không có ý gì khác, dù sao tình cảm là chuyện của hai người, chúng tôi đều là người ngoài

Bây giờ bác ấy chỉ muốn gặp cô, thấy cô không sao rồi, bác ấy mới có thể yên tâm

Nếu như cô không về cùng tôi cho bác ấy gặp, nói không chừng ngày nào đó bác ấy lại đến trường học, đến lúc đó sẽ to chuyện.”

An Noãn rất thông minh, thầy Đồng Hiểu dao động thì quả quyết: “Cứ quyết định như vậy đi, xe của chúng tôi đỗ ở bên ngoài, đợi cô tan làm.”