Tình Đắng

Chương 852 : Đồng hiểu đã từng có thai với anh (2)

Ngày đăng: 07:20 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thần Phong càng thêm phiền muộn, ở dưới gầm bàn đá cô một cái

Chung Hân Văn là ai chứ, việc cô thích nhất chính là để cho người ta không được thoải mái

“Vậy làm mấy món của Cẩm Giang đi, lúc Tết tối đến Cẩm Giang thăm Đồng Hiểu, mẹ của cô ấy nấu món Cẩm Giang rất ngon, hương vị tốt vô cùng.” Thẩm Thần Phong dùng tay chống trán, thầm nghĩ thôi cứ theo cô làm loạn đi vậy

Trong lòng cô nàng này đang có lửa, nếu không phát tiết ra ngoài thì người xui xẻo sẽ là anh ta

Bốn người cùng ngồi, Chung Hân Văn và Cố Thu không có chủ đề chung nên chỉ nói với nhau hai câu là im lặng

Hai anh em Thẩm Thần Bằng3và Thẩm Thần Phong thì ngược lại, có rất nhiều lời muốn nói, bình thường bọn họ đều rất bận rộn, nên cơ hội gặp mặt nhau cũng không nhiều lắm.

“Đám cưới chuẩn bị đến đâu rồi?”

Thẩm Thần Bằng hờ hững trả lời, “Người trong nhà đã chuẩn bị hòm hòm rồi.”

Thẩm Thần Phong thở dài, “Đám cưới của anh xong xuôi thì chắc sẽ đến phiên em đấy, mỗi lần em về nhà là mẹ lại thúc giục bên tai em.” Chung Hân Văn liếc anh ta một cái, rồi nhéo mạnh lỗ tai của anh ta, “Thẩm Thần Phong, anh có ý gì? Có phải anh không có ý định lấy em không hả? Định chơi em à?”

Thẩm Thần Phong cau mày, nói với vẻ không vui, “Em làm cái0gì đấy, tai của đàn ông sao có thể tùy tiện nhéo được? Lúc ở nơi công cộng, em có thể cho anh ít mặt mũi được không?”

“Không thể, anh nói đi, có phải anh chơi em không?”

“Chung Hân Văn, chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh đối với em sao?”

Cổ Thu nhìn hai người làm ầm ĩ mà bỗng nhiên cảm thấy hơi hâm mộ, có lẽ cãi nhau ầm ĩ như thế này mới là yêu đương bình thường

Cô ở trước mặt Thẩm Thần Bằng, cho tới bây giờ cũng không dám làm như thế

Cô giống như một con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, khẩn cầu chủ nhân thương yêu mình

Thẩm Thần Bằng đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức làm cô cảm5thấy không chân thực

Bọn họ đến với nhau cũng quá thuận lợi, nhanh như vậy đã sắp kết hôn rồi, đến chính cô cũng không tin.

“Cô Đồng là người Cẩm Giang à?” Cố Thu hỏi bừa một câu.

Chung Hân Văn nghe mà khó chịu, nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười, than thở, “Đúng vậy

Cậu ấy một mình đi làm ở Bắc Kinh, lúc trước ở trong gara để xe, ngẫm lại cũng thấy đáng thương

Cậu ấy cũng không thường về Cẩm Giang, ngày nghỉ bình thường cũng đều ở lại Bắc Kinh để đi làm thêm

Cái lần về ăn Tết kia xem như là ngoài ý muốn, về nhà để dưỡng thai.”

Chung Hân Văn hững hờ nói một câu, nhưng ba người khác đều ngơ ngẩn

Thẩm Thần Bằng ngẩng đầu, đôi mắt4thâm thúy nheo lại, giọng nói lạnh lẽo của anh nhả từng chữ, tản ra từng luồng khí lạnh, “Cô nói cái gì?”

Chung Hân Văn ra vẻ vô tội, ngây thơ nói: “Ô, anh không biết sao? Lúc ấy về ăn Tết Đồng Hiểu đang mang thai con của anh, cậu ấy về Cẩm Giang để dưỡng thai

Nhưng lúc ấy dinh dưỡng không đầy đủ, cảm xúc cũng sa sút nên không giữ được đứa bé, dẫn đến sẩy thai, còn phải làm phẫu thuật nạo thai

Mẹ của cậu ấy là một người rất keo kiệt, không nỡ dùng tiền để đưa cậu ấy đến bệnh viện tốt nhất, nên chỉ làm giải phẫu ở một bệnh viện nhỏ trước cửa nhà, Đồng Hiểu suýt đau đến chết

Chuyện đã rất lâu rồi,9cậu ấy không nói cho anh sao? Tôi còn tưởng rằng là anh biết cơ đấy.”

“Rắc” một tiếng, chiếc ly để cao trên tay bị Thẩm Thần Bằng bóp nát, mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất

Anh đứng phắt người dậy, đi vòng qua chỗ của Chung Hân Văn, rồi nắm chặt lấy cổ áo của cô, lôi cô dậy

Thẩm Thần Phong cuống cuồng lôi tay Thẩm Thần Bằng ra

“Cút đi!” Hai mắt Thẩm Thần Bằng đỏ ngầu, anh gầm lên giận dữ làm động tác của Thẩm Thần Phong cứng đờ.

“Cô nói thật sao?”

Anh gằn từng chữ, ánh mắt hung ác như ma quỷ, như thể chỉ cần Chung Hân Văn nói một tiếng “phải” là anh sẽ nuốt chửng cô vậy

Lửa giận của Chung Hân Văn cũng nổi lên, cô không hề sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào Thẩm Thần Bằng, “Là thật, Đồng Hiểu vì anh mà chịu không ít khổ cực đấy, thế mà cậu ấy còn không chịu nói cho anh biết, chắc có lẽ là vì sợ anh sẽ tự trách, nhưng hôm nay cậu ấy lại mang vết thương chồng chất

Dù vậy, cậu ấy vẫn không đành lòng để anh đau khổ.”

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, đôi mắt đỏ ngầu của anh cực kỳ giống một con mãnh thú bị thương, bàn tay nắm chặt cổ áo của cô vẫn đang không ngừng run rẩy, Chung Hân Văn đột nhiên cảm thấy thật hả giận, tiếp tục nói: “Anh có biết vì sao hiện giờ cậu ấy đến Thịnh Huy để làm thêm không? Bởi vì mẹ của cậu ấy đã tiêu mất bốn mươi nghìn tệ trong số tiền anh đưa, Đồng Hiểu phải vay tiền tối mới có thể đem năm trăm nghìn trả đủ cho anh

Tuy cậu ấy xuất thân không tốt, nhưng lòng tự trọng lại rất cao, cậu ấy cố gắng làm việc là vì muốn trả lại tiền cho tôi

Cậu ấy ở cùng với anh lâu như vậy mà chưa từng ngửa tay ra xin tiền anh đúng không? Cậu ấy chính là người tiêu ngạo như thế đấy, cho nên mới sống rất vất vả.”

Thẩm Thần Bằng nới lỏng tay ra, mỗi một câu nói của Chung Hân Văn tựa như con dao găm sắc bén lăng trì trái tim anh

“Thẩm Thần Bằng, nếu anh đã muốn kết hôn thì sau này đừng đi quấy rầy cậu ấy nữa

Đồng Hiểu đã đáng thương lắm rồi, xin anh trả lại cuộc sống yên tĩnh cho cậu ấy đi.” Thẩm Thần Bằng quay người, cơ thể anh như bị rút hồn, bước từng bước chậm rãi về phía cửa phòng.

Cố Thu chạy tới kéo tay anh lại, “Thần Bằng, anh muốn đi đâu?” Anh không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng hất tay Cố Thu ra, không hề quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng

Cố Thu vẫn muốn đuổi theo nhưng Thẩm Thần Phong cản lại, “Cố Thu, hãy để anh ấy yên tĩnh một mình đi.” Cố Thu nhìn về phía Chung Hân Văn, trong mắt hình như có sự không vui.

***

Đồng Hiểu nằm ở trên giường, khó khăn lắm cô mới ngủ được thì bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức

Cô mơ mơ màng màng xuống giường, chạy ra mở cửa

Cửa mở ra, Thẩm Thần Bằng mặt mày hung ác như Satan đang đứng ở cửa.

Đồng Hiểu hoàn toàn tỉnh táo, cô lạnh lùng hỏi: “Muộn như vậy rồi, có việc gì thế?”

“Em đã từng mang thai con của anh, tại sao lại giấu anh?” Đồng Hiểu thấy rõ anh đang kìm nén cơn tức giận.

Cô cười lạnh, bình tĩnh nói: “Đứa bé đã không còn từ lâu rồi, nói cho anh biết chẳng phải càng tăng thêm phiền não của anh sao?”

Hai tay anh chụp mạnh lên bả vai cô, đẩy cô ngã vào trên tường, anh gào lên, “Vì sao không nói cho anh biết? Cho tới bây giờ anh cũng không biết chúng ta từng có một đứa bé? Đồng Hiểu, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” Cô đột nhiên cảm thấy thật nực cười, cười đến nước mắt cũng tuôn ra theo.

Thẩm Thần Bằng, anh nói ngược à? Rốt cuộc là ai tàn nhẫn? Lúc trước tôi khóc lóc giải thích với anh, anh nói anh chỉ chơi đùa với tôi thôi

Nếu như tôi cho anh biết tôi mang thai, có phải anh sẽ cho là tôi muốn mẹ quý nhờ con, tất cả là kế hoạch do tôi bày ra không? Tôi muốn giữ lại đứa bé này nên mới bất đắc dĩ trở về Cẩm Giang, nhưng mà cho dù tôi rất cố gắng muốn giữ nó lại thì vẫn không thể nào giữ được.” Đoạn ký ức thống khổ đó được cô giấu ở nơi sâu thẳm trong trái tim, cô giấu rất chặt, không dám tùy tiện đụng vào, bởi vì cô sợ cái cảm giác tan nát cõi lòng.

“Đứa bé không còn nữa, có lẽ đối với nó mà nói thì đó là một chuyện tốt

Khi ấy tôi còn không có năng lực để cho nó một cuộc sống hạnh phúc, vì đến cả mình tôi cũng không nuôi sống nổi.”

Anh đau lòng ôm chặt cô, tiếng nói của anh như nghe lại ở trong cổ họng.