Tình Đắng
Chương 882 : Giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì (1)
Ngày đăng: 07:20 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thịnh Thị Hàm bước vội về phía trợ lý Phùng, đến trước mặt cậu ta, tháo kính đen xuống, căng thẳng hỏi: “Ken sao rồi?”
“Từ lúc tổng giám đốc cùng cô Đồng về Cẩm Giang một chuyển, sau khi quay về thì giam mình trong chung cư, không gặp ai cả, cho dù tôi gõ cửa thế nào, anh ấy cũng không chịu mở
Tôi không biết làm thế nào mới gọi điện thoại cho cô, hy vọng không quấy rầy đến công việc và cuộc sống bình thường của cô.”
“Đừng nói những điều này nữa, chúng ta mau đi tìm anh ấy đi.” Trợ lý Phùng lái xe như bay
Qua kính chiếu hậu, cậu ta có thể thấy được sự lo3lắng và đau buồn trong đôi mắt của Thịnh Thị Hàm.
Cô gái này đối xử với tổng giám đốc tốt biết bao, gần như đem hết tất cả những gì mình có cho anh
Cô ta cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ vô cùng có năng lực, nhưng luôn cam tâm tình nguyện làm cấp dưới của tổng giám đốc.
Đến chung cư của Hách Triết, Thịnh Thị Hàm có chìa khóa, cô mở cửa đi vào
Cửa vừa mở ra, mùi rượu nồng nặng sộc thẳng vào mũi khiến hai người đều cau mày lại
Trong phòng khách lớn, Hách Triết ngồi đờ đẫn ở trên thảm, cả người giống như bị rút mất linh hồn
Xung quanh anh là vô số chai0rỗng, trên bàn trà còn có rất nhiều chai rượu uống được một nửa
Ngực Thịnh Thị Hàm thắt lại, cô và trợ lý Phùng cùng đỡ Hách Triết lên sofa
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác và ánh mắt vô hồn của anh, cô nghẹn ngào lên tiếng, “Nếu như em buông tay tác thành cho hai người mà có thể khiến anh sống hạnh phúc thì em sẽ buông tay, đau thì đau, ít nhất anh hạnh phúc
Nhưng anh lại thành ra thế này, anh bảo em làm sao nỡ buông tay anh?”
Thịnh Thị Hàm và trợ lý Phùng cùng đưa Hách Triết về phòng ngủ, thấy nước mắt dâng lên trong mắt Thịnh Thị Hàm, trợ lý Phùng khẽ thở dài5trong lòng.
“Trợ lý Phùng, muộn lắm rồi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, cảm ơn cậu đã chăm sóc Ken.” Trợ lý Phùng mỉm cười, “Đây là việc tôi nên làm.” Cậu ta đi ra khỏi phòng ngủ, cũng không đi ngay mà đứng ở phòng nhìn Thịnh Thị Hàm bận rộn lau người, thay quần áo sạch cho tổng giám đốc.
Thịnh Thị Hàm vô cùng dịu dàng lau người cho Hách Triết nhưng không sao kìm nổi nước mắt
Từ nhỏ đến lớn, cô đã bao giờ chịu tủi thân như vậy
Nói là tủi thân, thực ra là đau lòng, cô thà để mình chịu đựng hết đau đớn thay anh.
Thịnh Thị Hàm ngồi chăm sóc Hách Triết cả đêm
Trong4lúc mê man, anh luôn miệng gọi “bé con”
Đương nhiên cô biết “bé con” trong miệng anh là ai, ngoại trừ việc lén lau nước mắt ra, cô còn có thể phát tiết nỗi đau trong lòng thể nào được nữa?
Khoảng thời gian trước, ba cô nhận được đơn từ chức của anh, ông chất vấn cô đã xảy ra chuyện gì
Thậm chí cô còn không dám nói thật, chỉ nói hai người cãi nhau
Sức khỏe ba cô không tốt, Hách Triết là người ông tín nhiệm nhất và coi trọng nhất
Ông gần như đã đặt tất cả hy vọng lên Hách Triết, bây giờ mà nói thật, cô sợ ông sẽ ngất đi vì tức.
Thịnh Thị Hàm không biết tại9sao chuyện lại thành ra thế này
Tình cảm sáu năm, cho dù không thề non hẹn biển, nhưng ít nhất đã nắm tay nhau đi tới bây giờ vậy mà anh nói dứt là dứt.
Biết rõ người đàn ông này bướng bỉnh, gương vỡ khó lành, nhưng cô vẫn hy vọng giống như sáu năm trước, kỳ tích có thể xuất hiện một lần nữa.
Vật lộn suốt đêm, cuối cùng ngày hôm sau Hách Triết cũng tỉnh lại
Anh mở mắt ra, đầu đau như búa bổ
Nhìn thấy gương mặt của Thịnh Thị Hàm phóng đại trước mắt, anh khẽ cau mày lại, thấp giọng hỏi, “Tại sao em lại ở đây?”
Thịnh Thị Hàm đỡ anh dậy, dịu dàng nói: “Trợ lý Phùng gọi điện thoại cho em, nói anh tự giam mình ở trong phòng suốt mấy ngày không đi ra ngoài, em lo lắng cho anh nên đến đây.” Hách Triết cười khoát tay, yếu ớt nói: “Anh không sao.” “Em nấu cháo cho anh, anh tắm rồi ra ngoài ăn nhé?” Anh gật đầu, xuống giường đi vào nhà tắm
Nhìn người tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, sắc mặt tái nhợt trong gương, anh không ngờ mình lại nhếch nhác như vậy.
Hách Triết để mặc cho dòng nước lạnh buốt xối thẳng xuống đầu để bản thân tỉnh táo hơn
Biết rõ cổ bé của anh đã không thuộc về anh nữa, nhưng tại sao anh vẫn không cam tâm, vẫn thấy đau lòng?
Thịnh Thị Hàm thấy anh ở bên trong tắm quá lâu, sốt ruột gõ cửa, “Ken, cháo sắp nguội rồi, anh đã tắm xong chưa?” Hách Triết đóng vòi hoa sen lại, lau khô người, mặc áo ngủ vào
Tắm xong nhìn anh nhẹ nhàng sảng khoái hơn, nhưng trong mắt vẫn còn sự đau buồn, làm thế nào cũng không gột sạch được
Hách Triết ngồi xuống trước bàn ăn, phía trước là một báo cháo trắng nóng hổi
“Anh uống quá nhiều rượu, em sợ dạ dày anh khó chịu nên nấu cháo cho anh
Anh cũng không được uống cà phê, chỉ có thể uống sữa thôi.”
Anh cầm thìa ăn một miếng, nhưng lại nôn ra ngay
“Sao thế? Mùi vị tệ lắm à?”
Anh lắc đầu, “Không phải, anh không muốn ăn”
Thịnh Thị Hàm lo lắng, “Như vậy sao được? Anh không ăn không uống, dạ dày làm sao có thể chịu được? Ken, em cầu xin anh, anh ăn hết bát cháo này đi được không?”
“Anh thật sự không nuốt nổi.”
Rồi anh đứng lên đi thẳng vào phòng ngủ.
Thịnh Thị Hàm ngồi ngây ra trước bàn ăn, hai mắt nhòe đi.
Chỉ một lúc sau anh đã thay quần áo xong đi ra, cầm chìa khóa xe, nói với cô, “Đi thôi, anh đưa em đến sân bay.”
“Tại sao? Em không muốn đi, em muốn ở lại chăm sóc anh.” “Không cần đâu, anh không sao, lát nữa anh còn có một cuộc họp, chậm là sẽ không kịp mất.”
Thịnh Thị Hàm tức giận nói: “Em không đi, hôm nay em không đi!” Hách Triết cau mày lại, cuối cùng thỏa hiệp, “Vậy em ở đây nghỉ ngơi đi, anh đến công ty.” Cô chạy đến trước mặt anh, tức giận mắng, “Anh thế này mà còn muốn đến công ty à? Là sức khỏe quan trọng hay công ty quan trọng?” Hách Triết nghiêm túc nói: “Còn ở Thịnh Huy ngày nào, anh phải nghiêm túc làm việc ngày đó.” Trái tim cô thắt lại, cô thấp giọng nói: “Sức khỏe của ba không tốt, đợt trước cũng bởi vì bệnh tim phát tác mà phải nhập viện
Em xin anh có thể đăng kích thích ông ấy vào lúc này được không?”