Tình Đắng
Chương 896 : Sáu năm, không yêu (5)
Ngày đăng: 07:20 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thần Bằng có ý đùa giỡn, “Anh đoán xem, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bình thường đều sẽ làm những thứ gì nhỉ?”
“Mày đừng có quá đáng!” Thẩm Thần Bằng đột nhiên cười, nói mập mờ, “Giờ cô ấy mệt quá nên ngủ rồi, anh tìm cô ấy có chuyện gì thì cứ nói với tôi, chờ khi nào cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ giúp anh chuyển lời.” Thẩm Thần Bằng vừa dứt lời thì nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng bếp, sau đó chỉ còn lại những tiếng “Tút..
tút...” báo bận.
Tâm tình của anh đột nhiên tốt hẳn lên.
Chuông điện thoại lại vang lên, là Chung Hân Văn gọi tới, anh vui vẻ ấn nút3nghe máy
Giọng nói nóng nảy của Chung Hân Vãn vang lên, “Đồng Hiểu thế nào rồi?” “Ngủ rồi.” “Nếu như anh lại dám làm tổn thương cậu ấy lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!” “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó.” Chung Hân Văn còn khó chịu, nói: “Anh đừng có mà nghĩ là tôi đang giúp anh đấy nhé, tôi chỉ đau lòng Hiểu Hiểu thôi
Mà tôi suy nghĩ cẩn thận lại rồi, tôi cảm thấy khả năng là Hách Triết thích hợp với cậu ấy hơn...”
“Chung! Hân! Văn!”
“Có điều con người của tôi rất bao che khuyết điểm, nếu tôi gả cho Thẩm Thần Phong thì cũng coi như là người nhà họ Thẩm
Tôi nể0mặt chồng tôi nên sẽ giúp anh một lần, không cần phải cảm ơn tôi, chờ tôi sinh con và ở cữ xong, anh cho tôi mượn xe Batmobile hai ngày là được.”
Thẩm Thần Bằng cúp thẳng.
Chung Hân Văn ở đầu bên kia mắng, “Cái đồ vong ân phụ nghĩa, đừng mơ tưởng bà đây sẽ giúp anh nữa nhé.”
Đêm đó, Đồng Hiểu mơ một giấc mơ rất dài
Cô mơ thấy lúc cô còn rất nhỏ, gia đình ba người nhà cô rất hạnh phúc
Nhưng không biết từ khi nào, hạnh phúc càng ngày càng cách xa cô
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thẩm Thần Bằng không lên giường nằm mà lại ghé5đầu vào người cô ngủ
Cô day đôi mắt nhức mỏi rồi vén chặn xuống giường
Động tác rất khẽ của cô đánh thức Thẩm Thần Bằng, anh mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, hỏi: “Em tỉnh sớm vậy? Có đói không? Anh đi làm cái gì cho em ăn nhé?” “Thật xin lỗi, chắc có lẽ tôi quá mệt mỏi nên mới ngủ ở đây, bây giờ anh có thể đưa tôi về nhà không?” Anh nhíu mày, vuốt tóc cô, “Đừng làm loạn nữa, bây giờ đang là ba giờ sáng đấy.”
Đồng Hiểu xuống giường, đi chân đất ra ngoài, Thẩm Thần Bằng lập tức hoàn toàn tỉnh táo, anh đi tới ôm chầm lấy cô từ phía sau, “Đồng Hiểu,4xin hãy cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như anh lại làm tổn thương trái tim em một lần nữa, em có thể đá anh đi, được không?”
Cô hít sâu, “Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy với anh.”
“Đồng Hiểu, xin em hãy tin anh, anh thật lòng yêu em.” “Đừng nói nữa, hiện giờ tôi đang rất mệt mỏi.” Cô không về nhà, nhưng cũng không tiếp tục ngủ ở trên giường của Thẩm Thần Bằng mà ngồi cả đêm ở trên ghế sofa
Thẩm Thần Bằng ngồi cùng cô, nghe cô nói về chuyện hồi còn nhỏ
Cô cũng có một đoạn tuổi thơ rất tốt đẹp, nhưng từ sau khi ba mẹ của cô qua đời,9trong nháy mắt cô đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
“Sau khi ba mẹ tôi mất, họ hàng trong nhà đều nói với tôi rằng, người mà tôi gọi là chú thím mới chính là ba mẹ ruột của tôi
Ban đầu bà ấy cũng không đồng ý để cho tôi về nhà, sau đó được họ hàng thuyết phục, lúc tôi xuất viện, bà ấy mới đón tôi về
Khi đó tôi đã biết nhìn mặt người khác, ngày nào tôi cũng rất ngoan, hiểu chuyện, giúp bà ấy làm việc nhà, lúc ăn cơm cũng không dám ăn nhiều
Ngày ngày phải nhìn sắc mặt của bà ấy, vì tôi rất sợ mình làm không tốt, bà ấy sẽ đuổi tôi đi
Tôi đã quen với việc thuận theo bà ấy, từ nhỏ đến lớn không bao giờ dám phản kháng.”
Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu câu nói “Đồng Hiểu rất nghe lời mẹ” của Chu Vũ Vi.
Có đôi khi, có những chuyện đã thành thói quen rồi sẽ biến thành đương nhiên
Thẩm Thần Bằng đồng ý trời vừa sáng sẽ đưa cô về nhà, và anh cũng làm thế thật
Trên xe, anh hỏi: “Em không đến trường thật à?”.
Đồng Hiểu lắc đầu, cô làm gì còn mặt mũi đến trường nữa
“Anh sẽ giúp em xin hiệu trưởng nghỉ phép, hoặc về sau em đừng đi làm nữa, anh nuôi em.” Đồng Hiểu chỉ hờ hững liếc nhìn anh
Thẩm Thần Bằng lập tức đổi giọng, “Được rồi, được rồi, anh sẽ không nói như thế nữa.” Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu về căn hộ của cô, thật ra anh không hề muốn đi, cũng không yên lòng về cô, nhưng anh không dám ép cô quá
Chẳng còn cách nào khác, anh đành lái xe về nhà họ Thẩm.
Vừa về tới nhà, Chung Hân Văn đã sán tới, “Đồng Hiểu thế nào rồi?” “Cô ấy nói muốn ở một mình hai ngày để bình tĩnh lại.”
“Đồng Hiểu thật đáng thương, sao cậu ấy lại gặp phải loại cha mẹ như thế này cơ chứ? Đúng là xưa nay chưa từng có.”
Đồng Hiểu tự giam mình trong nhà suốt hai ngày, trong thời gian đó Hách Triết có tới mấy lần, lần nào gõ cửa cũng không thấy cô ra mở.
Hách Triết đã không nhớ được đây là lần thứ mấy tới nhà Đồng Hiểu, anh đứng ở bên ngoài gọi: “Bé con, anh biết em ở bên trong, hôm nay em mà không mở cửa, anh sẽ không đi đâu hết.” Anh ở bên ngoài gõ cửa rất lâu mới thấy Đồng Hiểu mở cửa
Cửa vừa mở ra, anh liền ôm chầm lấy cô
“Anh đã đến Anh Đốn và biết hết chuyện rồi, em đã phải chịu uất ức rồi.”
“Anh Triết, anh thả em ra trước đã.” Cô bị anh ôm đến nỗi không thở nổi.
Hách Triết buông lỏng tay ra, nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã, “Bé con, xảy ra chuyện như thế này vì sao không nói cho anh biết? Anh đã nói khi em gặp chuyện, anh hi vọng người đầu tiên mà em nhớ tới chính là anh mà, vì sao em lại đi tìm Thẩm Thần Bằng mà không tìm anh?”
Đồng Hiểu hít sâu, nếu anh đã tới thì hai người cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện thôi
“Anh Triết, anh vào nhà ngồi đi.”
Hách Triết đi vào trong nhà, anh hỏi: “Bé con, có phải hai ngày nay em ăn uống không cẩn thận không, trông em hốc hác quá.” “Anh Triết, mời anh ngồi.”
Hách Triết nhăn mày.
“Chúng ta nói chuyện tử tế đi, có rất nhiều chuyện em không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.” Hách Triết có dự cảm xấu
“Anh Triết, em rất cảm ơn anh sau khi hồi phục trí nhớ còn có thể thực hiện lời hứa trước đây của chúng ta, nhưng có rất nhiều chuyện đã thay đổi, không còn đơn giản như sáu năm về trước nữa
Mấy ngày nay đúng là em đã ích kỷ, em nghĩ muốn quay trở lại cuộc sống không buồn không lo, hạnh phúc đơn giản như trước đây, nhưng chung quy vẫn không thể quay trở về được.”
“Bé con à...”.
Đồng Hiểu nhìn thẳng vào mắt anh, nói vô cùng nghiêm túc, “Cho dù em không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng cũng không thể lừa được chính mình
Tình cảm của em đối với anh đã không còn là tình yêu nữa rồi
Em không biết năm đó giữa hai chúng ta là tình thân nhiều hơn tình yêu, hay tình yêu nhiều hơn tình thân, nhưng lúc đó đúng là em thật lòng muốn được ở bên anh cả đời
Giờ không giống như thế nữa, em biết rõ tình thân của chúng ta vượt xa tình yêu.”