Tình Đắng
Chương 925 : Anh thật sự sợ mất em (4)
Ngày đăng: 07:21 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng Hiểu chỉ cảm thấy buồn cười, cái tên này thành chính nhân quân tử từ khi nào thế?
“Đồng Hiểu, nếu như là trước kia, kết hôn xong mà em còn không cho anh đụng vào người thì chắc chắn là anh sẽ không nghe theo đầu
Nhưng mà hiện tại anh thật sự sợ hãi, khó khăn lắm anh mới có được em, anh thật sự sợ mất di em.” Đồng Hiểu mím môi, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo anh, cô vùi mặt thật sâu vào lồng ngực của anh
“Đồng Hiểu, anh...”
Ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, cuối cùng anh vẫn không khống chế nổi thân thể có phản ứng theo bản năng
Anh thử hôn lên môi cô, Đồng Hiểu không cự tuyệt
“Đồng Hiểu, có thể chứ?” Đồng Hiểu không lên tiếng, nhưng sự im lặng đã nói lên3tất cả
Thẩm Thần Bằng gần như vui đến phát khóc, anh nhẫn nhịn quá lâu rồi, lúc này đã hoàn toàn bộc phát.
Đồng Hiểu cắn răng, chịu đựng anh yêu thương hết lần này đến lần khác, thế mà cái tên này lại còn không chịu ngừng.
“Thẩm Thần Bằng, trời đã sáng rồi đấy, không phải anh còn phải đi công tác à?” cả cơ thể anh ép trên người cô, mặt chân vào trước ngực cô, anh làu bàu, “Không dậy nổi, anh chẳng đi đâu hết, ở nhà với em.” Cô sờ lên tóc của anh, dỗ dành giống dỗ trẻ con, “Đừng quậy nào.” “Anh không quậy, để cho anh ngủ một lúc đi, vẫn kịp mà.”
“Nhưng mà anh nặng quá, đè lên người em làm em sắp không thở nổi rồi.” Anh trở mình nằm xuống, rồi lại lật người cô1đè lên người mình, anh ôm cô thật chặt, “Ngoan, ngủ với anh một lúc, mới vừa rồi chắc đã làm em mệt muốn chết rồi phải không?” “Thẩm Thần Bằng, em có thể thương lượng với anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?” “Chúng ta có thể đừng sinh con vội được không?” Anh nhíu mày, trả lời quả quyết, “Không thể, anh lớn tuổi rồi.” Đồng Hiểu hơi không vui lắm, muốn xoay người xuống dưới, nhưng đã bị Thẩm Thần Bằng ôm chặt
“Thẩm Thần Bằng, hiện tại em chưa muốn có con.”
Anh ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Anh biết lần sẩy thai đầu tiên đã khiến em có bóng ma tâm lý, em yên tâm đi, nếu như lại có thai thì anh nhất định sẽ bảo vệ con của chúng ta, sẽ không để em lại phải chịu khổ như thế nữa3đâu.”
“Không phải em sợ đau.” Anh nhíu mày, “Vậy em đang sợ cái gì? Em vẫn chưa tin anh có đúng không?” “Tóm lại hiện tại em vẫn chưa muốn có con.”
Thẩm Thần Bằng hơi tức giận, anh buông lỏng tay ra: “Chúng ta kết hôn rồi, tình cảm cũng ổn định, hiện tại không muốn có con thì lúc nào muốn? Em vẫn còn trẻ, nhưng mà anh lớn tuổi rồi, bên nhà anh cũng trông ngóng lắm rồi, em có thể suy nghĩ thay anh một chút được không?” Đồng Hiểu nằm đưa lưng về phía anh, không nói một lời.
Anh tiến tới hôn nhẹ lên gò má của cô, “Ngoan, sau này chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện này nữa nhé? Anh phải ra sân bay, em ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không anh sẽ đưa em về bên3nhà đấy, cho em về bên đấy hai ngày, anh cũng yên tâm hơn.”
Đồng Hiểu hờn dỗi hất tay anh ra, cô đưa lưng về phía anh và không nói tiếng nào
Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, xuống giường đi vào phòng tắm
Sau khi vệ sinh cá nhân xong đi ra khỏi phòng tắm, cô nàng này vẫn còn hờn dỗi nằm đưa lưng về phía anh
Anh đi đến ngồi xuống bên giường, lấy tay sờ mặt cô, nhưng bị cô hất ra
Anh cúi người hôn cũng bị cô đẩy, cô còn nổi giận, “Đừng đụng vào em!”
“Đồng Hiểu, đừng quậy nữa.” Đồng Hiểu không để ý tới anh
“Anh không biết em đang sợ cái gì, có thể do anh làm không tốt khiến em mất đi sự tín nhiệm đối với anh
Nhưng lần này anh rất nghiêm túc khi kết hôn cùng em, anh9muốn sống thật tốt với em.” Nói xong, anh hôn lên gò má cô một cái, “Ngoan, anh đi nhé, anh sẽ cố gắng hết sức xong việc sớm để về gấp với em, anh yêu em.” Thẩm Thần Bằng đi rồi, Đồng Hiểu cũng không về nhà họ Thẩm.
Một mình ở trong căn hộ lớn thế này hơi lạnh lẽo, khắp nơi đều là dấu vết của anh
Cô quyết định ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể mua một vài thứ đồ cưới đơn giản
Sau khi kết hôn, Thẩm Thần Bằng đã đưa cho cô một tấm thẻ, tuy là người một nhà nhưng Đồng Hiểu luôn cảm thấy hơi là lạ khi dùng tiền của anh.
Trước khi đến cửa hàng cô đã tự ép mình nhất định phải dùng thẻ của anh đề mua đồ, thể mới là người một nhà
Trên đường đi qua một tiệm thuốc, cô do dự đi vào mua thuốc tránh thai rồi bỏ vào trong miệng.
Không phải cô không muốn có con, cô cũng rất rất muốn làm mẹ, nhưng họ mới kết hôn không bao lâu, tương lai còn có quá nhiều điều chưa biết và không chắc chắn, nếu có con mà tình cảm không ổn định thì trên thế giới này sẽ có thêm một người phải khổ sở nữa.
Đồng Hiểu cầm thẻ của Thẩm Thần Bằng đi dạo cửa hàng một vòng, cô không biết nên mua thứ gì
Cuối cùng cô bị hấp dẫn bởi một chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người con ma-nơ-canh trong một cửa hàng bán đồ cho nam, bước chân bất giác đi vào.
Cô bán hàng tiến lên đón, “Chào cô, cô mua quần áo cho bạn trai à?” Đồng Hiểu mỉm cười, “Tôi mua cho chồng.”
“Cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, thật hạnh phúc
Cô xinh đẹp như vậy chắc chồng cô cũng rất đẹp trai, cô thử xem hàng đi, nếu ưng mẫu nào có thể gọi chồng cô tới thử
Đây đều là những mẫu mới về đấy, bộ nào cũng là số lượng có hạn.”
Cuối cùng Đồng Hiểu mua chiếc áo mặc trên con ma-nơ-canh kia, lúc cầm thẻ của anh trả tiền, cô lại hơi do dự, cuối cùng cô vẫn quẹt thẻ của mình
Dù tiền trong thẻ của cô ít đến thảm thương, nhưng có thể dùng tiền của mình để mua quần áo cho anh, cảm giác này rất kì lạ
Lúc đi qua cửa hàng của Chung Hân Nhiên, Đồng Hiểu cố gắng cúi đầu né tránh nhưng vẫn bị phát hiện.
Chung Hân Nhiên dùng giọng điệu quái gở gọi cô: “Đồng Hiểu, không còn mặt mũi nào gặp tôi à?” Đồng Hiểu ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta
“Vào đây tâm sự đi, không mất nhiều thời gian của cô đâu.” Chung Hân Nhiên kéo Đồng Hiểu vào trong cửa tiệm của mình, cô ta hỏi ngay, “Vì sao cô kết hôn với Thẩm Thần Bằng?”
“Bởi vì chúng tôi yêu nhau.”
Chung Hân Nhiên cười lạnh, “Cô dám nhìn thẳng vào mắt của tôi mà trả lời như vậy không?” Đồng Hiểu nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhưng không lên tiếng
“Cô vì muốn trả thù tôi và Thẩm Thần Bằng đúng không? Tôi đối xử với cô như vậy nên cô hận chứ gì? Trước đó tôi đã xử lý cô ở Anh Đốn, Thẩm Thần Bằng chỉ ngồi nhìn mặc kệ, cho nên cô hận cả hai chúng tôi, muốn trả thù cả hai chúng tôi đúng không?” Đồng Hiểu khẽ thở dài một cái, thản nhiên nói: “Tùy chị muốn nói thế nào thì nói.”
Cô đang muốn đi khỏi đây thì Chung Hân Nhiên gọi giật lại, “Đồng Hiểu, nếu như có thật sự là vì trả thù tôi thì không cần thiết phải làm như vậy
Cô có thể chỉ nhằm vào tôi thôi, đừng làm tổn thương Thẩm Thần Bằng, anh ấy vô tội
Đương nhiên, nếu như cô muốn trả thù hai chúng tôi, vậy thì tôi cho cô biết cô sẽ không thắng được đâu
Nếu một ngày nào đó Thẩm Thần Bằng biết mục đích của cô, không biết anh ấy sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ?”
Đồng Hiểu lạnh lùng nhìn cô ta, “Chung Hân Nhiên, cô tự cho mình là đúng quá đấy
Cô cho rằng tìm người hãm hại tối, bôi xấu thanh danh của tôi thì nhà họ Thẩm sẽ vĩnh viễn không để cho loại người như tôi vào cửa, còn tôi sẽ vì mất sạch danh dự mà tự giác rời khỏi Bắc Kinh phải không? Chỉ tiếc là cổ mua dây buộc mình
Nói thật, ban đầu quyết định kết hôn với Thẩm Thần Bằng đúng là tôi rất hận cô
Về sau bình tĩnh ngẫm lại, tôi thấy lấy Thẩm Thần Bằng cũng tốt
Đời này tôi đã quá khổ rồi, cũng thật sự quá mệt mỏi
Ở bên Thẩm Thần Bằng, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, cho tôi một cuộc sống tốt, vì sao tôi phải cực khổ như vậy, chuyện gì cũng chỉ làm một mình?”