Tình Đắng
Chương 930 : Ngoài dự liệu (4)
Ngày đăng: 07:21 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bảo bối, vừa rồi anh có làm em đau không?”
Trong bóng tối, Đồng Hiểu đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, em buồn ngủ rồi.”
Đương nhiên anh biết cô xấu hổ
Anh ôm cô chặt hơn, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.” Những ngày qua Thẩm Thần Bằng đã gác lại mọi công việc, đích thân bố trí hôn lễ
Dưới sự chung tay góp sức của cả nhà, hôn lễ sẽ được tổ chức vào tuần sau
Khách mời gần như đều là bạn tốt và họ hàng của nhà họ Thẩm
An Noãn đưa cho Đồng Hiểu rất nhiều thiệp mời, “Đồng Hiểu, nhà họ Thẩm đã thu xếp xong họ hàng bạn bè rồi, chỉ còn họ hàng bạn bè của chị thối
Em cũng không quen người bên chỗ chị, thiệp mời chị tự viết đi.” Đồng Hiểu nhận một xấp thiệp mời thật dầy, nhưng không3biết nên viết cho ai.
Bởi vì Chu Vũ Vi nên họ hàng trong nhà đã rất nhiều năm không qua lại với nhau, cô cũng không có bạn bè, thời đại học chỉ có mình Chung Hân Văn, sau này đi làm...
Trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến hai người là Hách Triết và Hà Thu Đình
Nhưng do dự rất lâu, cô vẫn không viết nổi
Thật ra thì mấy ngày nay cô luôn nghĩ có mời Hách Triết không, nhưng mãi mà chưa quyết định xong
Cô muốn bàn bạc với Thẩm Thần Bằng, lại sợ nhắc tới cái tên này sẽ khiến anh tức giận
Nghĩ kĩ thì bọn họ đều rất cẩn thận với cuộc hôn nhân này
Đang do dự thì Đồng Hiểu nhận được điện thoại của Tổng Thúy, cô đi đến một góc nghe máy
Tống Thúy nức nở ở đầu kia, “Hiểu Hiểu, cháu mau tới bệnh1viện đi, vừa rồi Triết dùng dao cắt cổ tay, chảy rất nhiều máu, đang cấp cứu ở bệnh viện.” Cơ thể Đồng Hiểu cứng ngắc, trái tim dường như lập tức ngừng đập
“Hiểu Hiểu, cháu có nghe thấy cô nói không? Cầu xin cháu tới bệnh viện thăm nó được không? Nó là vì cháu mới như vậy, cháu đến thăm nó có được không? Cô cầu xin cháu!” Điện thoại từ từ tụt xuống, rơi xuống đất, cuộc điện thoại vẫn còn tiếp tục, nhưng cô đã hoàn toàn mất đi tri giác, đầu óc trống rỗng
Thẩm Thần Bằng thấy cô nghe điện thoại, đang định đi đến xem thì thấy cô hồn bay phách lạc
Anh nhanh chóng tiến đến gần, cầm điện thoại dưới đất lên nghe.
Nghe thấy tiếng khóc ở đầu kia, sắc mặt anh cũng lập tức nhợt nhạt
Đồng Hiểu đột nhiên túm lấy tay3anh, “Đưa em đến bệnh viện, mau đưa em đến bệnh viện!”
Vẻ mặt Thẩm Thần Bằng nặng nề, chỉ do dự hai giây, anh kéo tay cô ra khỏi biệt thự.
Xe lao như bay trên đường, chẳng mấy đã đến bệnh viện
Đồng Hiểu hoàn toàn hoảng loạn, may mà Thẩm Thần Bằng luôn cầm tay cô, đưa cô đi tìm phòng bệnh của Hách Triết
Thẩm Thần Bằng đã tìm bác sĩ hỏi thăm, Hách Triết đã qua cơn nguy hiểm, chuyển đến phòng bệnh bình thường
Đứng ở ngoài phòng bệnh không nhìn rõ người nằm ở trên giường bệnh, chỉ loáng thoáng thấy bóng lưng còng của hai ông bà già
Thẩm Thần Bằng vỗ nhẹ lên vai cô, “Em vào đi.”
Đồng Hiểu điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi anh, “Anh không vào cùng em à?”
Anh cười, “Anh ở bên ngoài chờ em”
Đồng Hiểu khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, đi3vào
Hai ông bà già nghe thấy tiếng vang lập tức quay lại
Tống Thúy vừa nhìn thấy Đồng Hiểu, nước mắt lập tức rơi xuống, chạy tới ôm lấy cô
Đồng Hiểu chưa bao giờ thấy người già rơi nước mắt, ngực cô thắt lại, vỗ nhẹ vai Tống Thúy, an ủi, “Cô Tống, không sao, bác sĩ nói anh Triết sẽ không nguy hiểm đến tính mạng
Rốt cuộc là chuyện gì thế? Tại sao anh ấy phải làm như vậy?” Tống Thúy lau mắt, khàn giọng nói: “Cô không biết, nó dùng dao cắt cổ tay ở phòng sách, cô và chú Hách phát hiện kịp thời, lúc đó trên bàn làm việc của nó có tấm thiệp mời cưới của cháu, cô đoán có lẽ là vì cái đó.”
Giọng Đồng Hiểu cũng bất giác nghẹn ngào, “Cháu không hề đưa thiệp mời cho anh ấy.” “Cô không biết là ai9đưa, tóm lại nó nhận được thiệp mời của cháu nên mới làm cái chuyện ngu ngốc này
Thật ra trước đó nó đã u uất, trừ đến công ty, thời gian còn lại đều tự giam mình ở trong phòng sách, rất nhiều lúc gọi nó ăn cơm nó đều nói không có khẩu vị
Cô và chú Hách không dám rời nó một bước, nhưng cho dù như vậy thì vẫn xảy ra chuyện
Thằng bé này quá yêu cháu, cháu bảo nó làm sao có thể chấp nhận được sự thật cháu sắp kết hôn? Hiểu Hiểu, cô có thể ích kỷ cầu xin cháu đừng kết hôn được không? Hãy thử ở bên Triết, có lẽ hai đứa có thể tìm lại được cảm giác yêu thương ngày xưa thì sao?”
Đồng Hiểu nắm tay Tổng Thủy, “Cô, đừng nói những điều này, cháu thăm anh ấy đã.” Đồng Hiểu đi tới cạnh giường ngồi xuống
Một khoảng thời gian không gặp, cằm Hách Triết nhọn đi, có lẽ là do mất máu quá nhiều mà sắc mặt anh tái nhợt, không có một chút tia máu nào
Trước kia, anh rực rỡ như ánh sáng mặt trời, sau đó lại nổi tiếng như vậy, từ lúc nào đã biến thành bộ dạng này rồi.
“Bé con, đừng kết hôn, cầu xin em!”
Trong cơn mê man, anh đứt quãng nói
Nước mắt Đồng Hiểu không thể khống chế chảy xuống, rơi lên trên cánh tay quấn băng gạc của anh
Tổng Thủy ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt, “Bác sĩ nói nó ở phòng phẫu thuật luôn gọi như vậy, đến phòng bệnh rồi cũng vẫn thế
Thằng bé này..
cô nên làm thế nào với nó đây?”
Đừng kết hôn, đừng.”
Đồng Hiểu dùng sức nắm tay anh, nhưng không nói ra được lời nào
Cô không thể vì không muốn làm anh tổn thương lại tổn thương một người đàn ông khác, cô cũng biết như vậy chỉ khiến ba người cùng đau khổ mà thôi.
“Anh Triết, em xin lỗi, em không nên khiến anh khôi phục trí nhớ, không có trí nhớ thì sẽ không có nhiều đau khổ như vậy.”
Tống Thúy ở bên cạnh vừa khóc vừa nói, “Đúng vậy, cô cũng thà nó đừng khôi phục trí nhớ, chỉ cần nó sống thật tốt, cho dù quên hai ông bà già này cũng không sao, cô chỉ muốn nó sống tốt.” Hách Quốc Du ôm người vợ quá đau lòng của mình, từ trước đến giờ ông luôn kiên cường, nhìn con trai nằm trên giường bệnh, cũng lén rơi nước mắt
Bọn họ đều tình nguyện để mình chịu đựng tất cả mọi đau khổ, cho dù có thể giúp anh giảm bớt một chút cũng được
Đồng Hiểu ở trong phòng bệnh với anh rất lâu, gần rạng sáng, Hách Quốc Du mới nhắc nhở cô, “Hiểu Hiểu, cháu đi về nghỉ ngơi trước đi, bác sĩ nói ngày mai Triết sẽ có thể tỉnh lại, ngày mai cháu hẵng đến thăm nó.”
“Cô chú, cô chú vào trong nghỉ ngơi đi, tối hôm nay cháu ở lại chăm sóc anh ấy.”
“Như vậy sao được, cháu mau đi về nghỉ đi, cũng không biết bây giờ có thể bắt được xe không nữa.” Đồng Hiểu đột nhiên nhớ Thẩm Thần Bằng vẫn còn đợi cô ở bên ngoài.
Tổng Thúy đi tới nắm tay Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, nếu như trong lòng cháu vẫn còn có cô chú thì ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi đi, chỉ cần ngày mai cháu có thể đến thăm thằng Triết là cô sẽ vô cùng cảm kích rồi.”