Tình Đắng
Chương 97 : Đứa trẻ mất rồi (5)
Ngày đăng: 07:09 30/04/20
Nhìn vào căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, còn cả cơn giận trong mắt của Mạc Trọng Huy, An Noãn
thật sự biết sợ rồi. “Mạc Trọng Huy, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn chạy trốn đầu, anh thật sự hiểu lầm rồi!” Hắn híp mắt lại, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, “An Noãn, lần này mà tôi còn tha cho cô, tôi không gọi là Mạc Trọng Huy nữa.”
Nói rồi, hắn lấy2cà vạt trói tay cô lại.
An Noãn vừa khóc vừa la lên, “Mạc Trọng Huy, anh đừng làm vậy, anh từng hứa với tôi, không có sự đồng ý của tôi, anh sẽ không động vào tôi.”
“Chính vì quá tin lời của cô nên mới bị cô chơi đến như vậy. Lợi dụng tôi hại chết đứa con trong bụng Hà Tư Kỳ, bây giờ còn muốn thoát khỏi tôi sao, cô nằm mơ đi!”
“Mạc Trọng Huy, anh8không thể làm gì với tôi được, đừng để tôi hận anh!” Tiếng la thét của An Noãn đã bắt đầu lạc đi, nước mắt rơi lã chã thấm ướt ga giường màu trắng, in thành nhiều cánh hoa.
Hắn đè lên người cô, cắn vào tai cô, “Ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ hết lòng yêu thương em.”
An Noãn không biết hắn bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao, chỉ biết cơ thể bị6giày vò hết lần này tới lần khác, lúc này nằm trên giường, toàn thân cô chỉ có cảm giác rã rời.
Khi mọi thứ xong xuôi, cô nằm im trên giường, đôi mắt vô định nhìn lên đèn treo thủy tinh trên trần nhà. Cơ thể cô rất mềm mại, chỉ cần hắn hơi mạnh tay chút thì cơ thể cô sẽ có nhiều vết bầm tím. Nhìn vết bầm trên người cô, Mạc Trọng Huy có chút3đau lòng. Mở nước nóng trong phòng tắm, Mạc Trọng Huy bế An Noãn đi vào. Lúc này An Noãn đã hoàn toàn đờ đẫn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thường Tử Phi cũng rất kích động, nói với giọng nói khàn, “Noãn Noãn? Thật sự là em sao?” Động tác của anh hơi chậm, đi từng bước tới trước mặt An Noãn, ôm cô vào lòng. Mạc Trọng Huy ngồi trong phòng quan sát, nhìn thấy hai người ôm nhau, mắt híp lại. Thẩm Cầm Phong nhìn thấy cũng rùng mình, có những người, rõ ràng là rất nhỏ mọn, nhưng lại luôn giả bộ rộng lượng phóng khoáng. “Thường Tử Phi, sức khỏe của anh đỡ hơn chưa?” Thường Tử Phi gật đầu cười, “Đỡ nhiều rồi, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một tháng nữa là có thể ra viện. Tại sao đến bây giờ em mới đến thăm anh?”
“Em... em” An Noãn ấp a ấp úng không biết nên giải thích thể nào. Thường Tử Phi cũng nghĩ ra được, “Anh hiểu rồi, nhất định là mẹ anh không cho em gặp anh, có phải mẹ anh đã để em phải chịu nhiều uất ức rồi không?”
An Noãn ôm lấy eo anh, tựa đầu vào lòng anh, thiết nghĩ, chỉ cần có thể ôm anh thêm một lần là cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.
“Noãn Noãn, em nói anh biết, mẹ anh ức hiếp gì em rồi?” “Không, dì Nghệ không ức hiếp em, là em có lỗi với anh, khiến anh thành ra như vậy.”
“Đồ ngốc này, đừng nói vậy, đợi sau khi anh khỏe lại, anh sẽ cưới em, bất kể mẹ anh có đồng ý không. Trải qua sự sống chết lần này, anh phát hiện trong cuộc đời không có gì quan trọng hơn em. Noãn Noãn, anh chỉ cần mình em, không cần gì nữa hết.”
Nhìn thấy hai người sắp hôn nhau, Mạc Trọng Huy đứng phắt đáy, mặt đanh lại.
Thẩm Cẩm Phong vội vàng nói, “Cậu Mạc, để tôi đến tách họ ra.”
Mạc Trọng Huy xua tay, lạnh lùng dặn dò, “Không cần làm gì cả.”