Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm

Chương 12 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


Lúc này, Trần Nhạc Nhạc cảm thấy chiếc nhẫn Bách Hợp đeo rất chướng mắt, nhưng cô ta lại không rõ là vì sao, chỉ cố đè nén suy nghĩ đó trong lòng. Bách Hợp nhìn cô ta một cái, Trần Nhạc Nhạc đâu phải thiếu nữ 16, 17 tuổi, cho dù trong lòng không bình tĩnh thì bề ngoài vẫn tỏ ra tươi cười thân thiết.



Bách Hợp mỉm cười, không lên tiếng, chỉ để điện thoại trên chiếc bàn gần giường, thu dọn đồ rồi vào phòng tắm.



Một đêm nay, ngoại trừ Bách Hợp ra thì ba người còn lại trong phòng đều không ngủ được. Trần Nhạc Nhạc nghĩ tới Phong Ninh, trong lòng đột nhiên khó chịu. Kiếp trước cô ta không biết phân biệt người tốt kẻ xấu, đầu tiên là thanh mai trúc mã của mình đi yêu tiện nhân kia, những gã đàn ông sau đó thì chỉ coi cô ta là đồ chơi, muốn chiếm được thân thể cô ta hoặc chỉ là để phát tiết. Cô ta rất hâm mộ Bách Hợp có một người bạn trai như Phong Ninh, hâm mộ đến mức ghen tị.



Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên thì đang nghĩ tới những chuyện ở xã hội thượng lưu mà Trần Nhạc Nhạc kể, tâm hồn thiếu nữ bắt đầu huyễn tưởng.



Từ sau khi Phong Ninh về trường quân đội, nửa năm trôi qua vẫn không có tin tức gì. Bách Hợp vẫn thỉnh thoảng quên sạc điện thoại, lúc nào nhớ ra mới làm, Trần Nhạc Nhạc lại còn quan tâm việc sạc điện thoại của cô đến mức bất thường, thỉnh thoảng lại nhắc nhở cô. Đám nam sinh nhàm chán trong trường bắt đầu lập bảng hoa hậu giảng đường. Trần Nhạc Nhạc đương nhiên là có tên trên bảng. Ngạc nhiên là Bách Hợp ít khi tán gẫu với bạn học nhưng cũng có người bầu chọn, tất nhiên là không so được với Trần Nhạc Nhạc. Trần Nhạc Nhạc xuất thân giàu có, con người ưu tú, thế nên rất nhiều nam sinh thích cô ta nhưng không dám hành động, thậm chí còn có tin đồn rằng Trần Nhạc Nhạc đã có bạn trai, điều đó càng khiến phần lớn mọi người không đám động thủ. Còn Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên vì nhỏ nhắn xinh xắn nên rất nhiều người theo đuổi.



Tuy có một vài nam sinh không tệ chú ý tới Bách Hợp, nhưng vì tính tình cô lạnh lùng, hơn nữa lần Phong Ninh tới đón cô cũng có người nhìn thấy nên khi bày tỏ bị cô lạnh nhạt liền thôi luôn. Ngược lại là Vu Tiểu Thiên và Dương Lỵ. Nửa năm trôi qua, hai cô gái đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp hơn trước nhiều. Dương Lỵ yêu đương với một học trưởng năm ba, hai người chuẩn bị chuyển ra ngoài trường sống chung.



Dựa theo luật bất thành văn ở ký túc xá, trước khi chuyển đi, bạn trai Dương Lỵ phải mời ba cô gái còn lại một bữa. Bách Hợp cũng được mời đi cùng, chọn tối thứ sáu là lúc ít bài vở, sau khi ăn còn có thể đi hát. Vốn dĩ Bách Hợp không có hứng thú với mấy chuyện này, cô cũng chẳng phải thiếu nữ 17, 18, không thích náo nhiệt kiểu đấy nhưng Dương Lỵ lại nhiệt tình mời cô đi.



Từ khi biết Bách Hợp có người bạn trai như Phong Ninh, tình trạng bài xích trong ký túc xá đã không tái diễn nữa. Mấy cô gái đều tỏ ra thân cận khá nhiều. Không ai đi đánh khuôn mặt tươi cười, Dương Lỵ nói muốn mời cơm, lại tỏ vẻ lấy lòng, cười làm nũng với Bách Hợp khiến cô không thể không đi.



Vừa ra cửa, thấy Bách Hợp định mặc quần áo bình thường thì Dương Lỵ nhíu mày: “Tiểu Hợp, sao cậu lại mặc đơn giản thế? Mượn áo lông của Nhạc Nhạc đi, ngay cả váy mà cậu cũng không có. Cậu không trang điểm không làm tóc, xinh đẹp như vậy mà bỏ phí.”



Đại học không quản nghiêm như cấp ba, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đã làm tóc xoăn, nhuộm thành màu vàng hoặc nâu đỏ, nhìn hiện đại xinh đẹp hơn trước nhiều. Bách Hợp thì vẫn ăn mặc bình thường giản dị. Nửa năm qua, ngoài mấy bộ đồ cũ, mọi người chẳng thấy cô mua quần áo mới. Giờ trời đã mát hơn, các bạn nữ đều mặc quần tất và váy ngắn, khoác thêm áo dạ hoặc áo lông, tạo cảm giác năng động thời thượng. Bách Hợp lại chỉ mặc áo bông cũ và quần bò, cũng không đi giày giống mọi người, chỉ dùng một đôi giày da màu đen. Nếu không phải vì bản thân cô không tệ, khí chất rất được thì chỉ e là sẽ chẳng ai chú ý tới cô với dáng vẻ này.



“Trang điểm làm gì chứ? Vai chính hôm nay là cậu chứ đâu phải mình.” Bách Hợp mỉm cười, mái tóc dài của cô xõa tung, không phải cô chảnh chọe, chẳng qua là thân thể này không luyện võ công nên rất sợ lạnh, xõa tóc sẽ ấm hơn một chút. Lời của Bách Hợp làm Dương Lỵ nở gan ruột, bình thường Bách Hợp không chịu khen ai bao giờ, cũng không nói mấy câu lấy lòng người khác. Khó lắm mới nghe được một câu như vậy từ cô, Dương Lỵ đương nhiên vui vẻ, cũng không khuyên nhủ thêm nữa.




Anh kéo dây an toàn cho Bách Hợp, miệng liên tục cằn nhằn. Lúc anh cài dây mặt còn đỏ lên một cách đáng ngờ. Nếu không phải Bách Hợp ngồi gần thì không dễ gì phát hiện được gương mặt rám nắng của anh đang thẹn thùng. Khó khăn lắm mới cài xong dây an toàn, anh lại không chịu tách ra, còn nhìn Bách Hợp chăm chú, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa nguy hiểm. Hơn một năm nay, Phong Ninh thay đổi rất nhiều. Bách Hợp gần như không dám thở mạnh. Anh dựa vào rất gần, cánh tay đang để ngang ngực cô. Cô hít thở, bộ ngực nhấp nhô liền sẽ chạm vào anh. Vẻ mặt Phong Ninh bây giờ nguy hiểm như một con sói, cô chỉ cần cử động một chút là anh sẽ nhào lên.



“Không phái nói nhớ em sao, vậy mà cũng nhịn không gọi điện được?” Bách Hợp hỏi một câu, Phong Ninh vừa rồi còn tỏ ra nguy hiểm nhìn chòng chọc lên môi cô lập tức đỏ mặt. Anh cười gượng hai tiếng, lấy điện thoại ra, kéo tay Bách Hợp rồi giơ điện thoại lên. Màn hình điện thoại là tấm ảnh đeo nhẫn mà Bách Hợp gửi cho Phong Ninh. Bách Hợp không ngờ Phong Ninh lại làm thế, nhìn anh một cái, Phong Ninh nhanh chóng tỏ ra đắc ý:



“Bọn họ đều hâm mộ anh, nhìn bàn tay thôi đã biết vợ anh xinh đẹp rồi! Anh thông minh không, không để người khác thấy ảnh của em.” Thật ra máu ghen của anh rất lớn, nếu ảnh chụp Bách Hợp bị người ta nhìn thấy, cho dù họ có khen vài câu thì lòng anh cũng không dễ chịu, vậy nên anh chỉ lấy ảnh chụp tay cô làm màn hình nền. Lúc nào nhớ cô thì lấy điện thoại ra nhìn cho đỡ thèm, kể cả có ai thấy cũng không sao. Mà như thế thì Phong Ninh vẫn khó chịu, có điều so với thấy cả gương mặt thì chỉ thấy một bàn tay tốt hơn nhiều.



Bách Hợp nghe anh nói chợt ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh: “Không phải anh có ảnh chụp em chứ?”



Cô nói thế khiến sắc mặt Phong Ninh không tốt cho lắm, có vẻ bối rối, sau đó lại không chịu thua: “Dù có cũng không để cho bọn họ xem. Một lúc nữa em đi chụp mấy tấm ảnh với anh, anh muốn có ảnh chụp chung!”



Lần trước trở về nhìn ảnh của Bách Hợp, anh cảm thấy thời gian hai người bên nhau không đủ dài. Lúc gặp cô, đầu óc Phong Ninh chẳng nghĩ được gì khác, không nhớ ra đi chụp tấm ảnh chung. Tới lúc nghĩ được thì hối hận đến bóp tim gãi phổi nhưng lại ngại nói ra. Giờ bị Bách Hợp chạm trúng chỗ yếu, Phong Ninh thẹn quá hóa giận, túm tay Bách Hợp nhét vào miệng mình, muốn cắn lại không nỡ, cuối cùng đành liếm hai cái. Bách Hợp bị ngứa liền rụt tay về, không cho anh chạm vào.



“Em nghe đi này.” Phong Ninh như hiến bảo vật, lấy điện thoại mở đoạn đối thoại nửa năm trước ra. Giọng nói của Bách Hợp vang lên: “Lái xe cẩn thận.”



Anh bật đi bật lại vài lần, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng như trẻ con. Chẳng hiểu câu đấy thì có gì mà anh coi như bảo bối, vừa nghe vừa cười ngây ngô. Bách Hợp không chịu được liền vỗ lên mặt anh, lúc này anh mới tỉnh táo lại, đột nhiên cọ lên má cô: “Lúc anh nhớ em liền bật lên nghe, anh Ninh nhớ em muốn chết!”



Bỗng nhiên tim Bách Hợp loạn nhịp. Phong Ninh cẩn thận nghe lại đoạn ghi âm, rất lo lắng lỡ tay xóa mất. Anh tắt điện thoại, sau đó hôn nhẹ một cái lên màn hình, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Ha ha, quên mất người thật đang ở ngay bên cạnh.” Nói xong, anh lập tức hôn lên má cô.



Hành động này khiến lòng Bách Hợp rung động. Từ cử chỉ của Phong Ninh có thể nhận ra bình thường anh rất nhớ cô, không ngờ là chỉ một câu lái xe cẩn thận cũng trở thành thứ anh dùng để nghe những khi nhớ cô. Anh cười với Bách Hợp, Bách Hợp cũng cười đáp lại. Nụ cười rực rỡ khiến anh ngẩn người, mãi tới khi Bách Hợp quay mặt đi, Phong Ninh mới hi hi ha ha cài dây an toàn cho mình, khởi động xe.