Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm

Chương 14 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


Edit: Mộc



Bách Hợp kéo bàn tay che mắt của Phong Ninh ra. Anh cũng thuận theo cô, nhưng Phong Ninh nhận thấy lời cầu hôn của mình không cảm động chút nào, không nghe được lời đồng ý của Bách Hợp, môi anh trắng bệch, vẻ mặt thất vọng vô cùng. Anh cố chịu đựng, không tỏ ra bối rối như lần Bách Hợp đề nghị chia tay trước mặt dì Vương, có điều anh im lặng như vậy còn khiến người ta đau lòng hơn.



“Phong Ninh…” Bách Hợp đá chăn ra, anh không đợi cô nói tiếp đã bất thình lình ôm cả chăn và người vào trong lòng: “Anh mặc kệ, dù sao em cũng là vợ anh, nếu ai dám có ý đồ xấu với em anh sẽ đánh chết hắn! Em không chạy thoát được đâu, em không thể nói không đồng ý, nếu không anh sẽ xử lý em trước, không cần đợi đến kết hôn!”



Vừa rồi anh còn tỏ ra hào phòng muốn cho cô cơ hội từ chối, giờ đã bộc lộ bản tính ra rồi. Tuy Bách Hợp đã đoán trước là không dễ nói chuyện với Phong Ninh, nhưng một phút trước mặt anh còn vẻ thấp thỏm lo lắng bị từ chối, quay đầu một cái liền trở mặt thành người khác. Dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược, mắt còn hơi đỏ lên, biểu cảm nghiêm túc, rõ ràng là không nói đùa. Tai Bách Hợp nóng lên, không nhịn được trợn mắt với anh, có điều dù tâm trí cô tỉnh táo thì hai gò má vẫn ửng đỏ, đẹp hơn dùng bất kì thứ đồ trang điểm nào. Vốn dĩ Phong Ninh còn đang lo lắng, thấy Bách Hợp không nói gì mà chỉ trừng mắt với mình, trong lòng hoảng hốt, đầu liền cúi xuống.



“Có nói là không đồng ý đâu!” Cách một tấm chăn, hai chân anh áp lên đùi cô. Bách Hợp cố đá anh hai cái, anh lại không nhúc nhích tí nào. Thấy đôi môi anh sắp rơi xuống, Bách Hợp vội vàng vươn tay che môi anh, nghiêm túc nói. Môi Phong Ninh chạm lên lòng tay cô, còn cố hôn hai cái. Khi nghe Bách Hợp nói không từ chối thì mắt Phong Ninh liền sáng lên, lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô, biểu cảm hưng phấn.



“Vợ ơi. Em đồng ý thật sao? Thật sự đồng ý sao? Em chờ chút!” Thân thể anh như báo săn nhảy xuống giường, nửa người trên để trần, bắp thịt rắn chắc đẹp đẽ xuất hiện theo từng cử động của anh. Anh giẫm chân trần trên thảm, nhanh chóng chạy đi rồi quay lại giường, nhảy phốc lên. Cái giường bị động tác của anh làm lắc lư một lúc. Bách Hợp quấn mình trong chăn, đang định ngồi dậy xem anh làm gì thì Phong Ninh đã ôm cô vào lòng, để cô nằm bò trước ngực anh. Anh mở điện thoại, cẩn thận nói với cô:



“Vừa rồi nói rất dễ nghe, nói thêm hai lần nữa đi để anh ghi lại.” Mặt anh đầy ý cười, khác hẳn với dáng vẻ nửa sống nửa chết lúc nãy: “Vợ, Bách Hợp, sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho Phong Ninh.”



Lần này anh đã khôn ngoan hơn, không hỏi Bách Hợp có đồng ý hay không mà nói vào loa trước, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt cô, nhướn mày ra hiệu cho cô nói tiếp. Vừa rồi Bách Hợp chỉ nói cô không bảo rằng không đồng ý, bây giờ lại bị ép phải nói đồng ý, da đầu hơi run lên. Phong Ninh nhanh chóng trở nên lo lắng, đang định tắt phần ghi âm đi thì Bách Hợp lại trả lời: “Được rồi.”



Phong Ninh nghe cô nói xong, lập tức lưu phần ghi âm lại, rất sợ có nhầm lẫn gì, còn mở ra nghe một lần nữa. Sau khi chắc chắn rằng Bách Hợp nói chữ ‘được’ thì anh mới nhẹ nhàng thở ra, coi điện thoại như bảo bối, cất sang một bên rồi ôm Bách Hợp vào lòng, cười một cách ngốc nghếch.



“Nhìn vẻ ngớ ngẩn của anh kìa, em chỉ nói là không nói không gả cho anh mà thôi.” Bách Hợp thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh liền đẩy anh một cái. Phong Ninh nghe thế, nghiêm mặt trả lời: “Giờ em đã nói đồng ý gả rồi, đã có chứng cứ đây, không thể chống chế. Em chính là vợ anh, chạy không thoát đâu.”




“Về thành phố đi.” Phong Ninh không có ý định xuống xe. Anh nhanh chóng vòng tay lái, người bên kia cũng không chú ý tới bọn họ, chỉ nghe tiếng ô tô liền tránh ra. Bách Hợp ngồi trong xe, tay nắm chặt thành đấm. Gã đàn ông kia là cha của Tả Bách Hợp, hơn một năm trước ông ta chạy theo người đàn bà khác, Tả gia khó khăn lắm mới sống tốt hơn một chút. Bách Hợp cứ tưởng rằng đã dễ dàng thoát khỏi ông ta, không ngờ ông ta lại quay về.



Cha Tả là nhân vật phiền phức, từ mấy lời ít ỏi vừa nghe Bách Hợp cũng đoán ra được mọi chuyện. Không biết cha Tả về từ lúc nào, biết cô đi học đại học, hơn nữa còn tốn rất nhiều tiền, vậy nên ông ta lại nghĩ tới chuyện bán cô giống trong nội dung câu chuyện. Bách Hợp nheo mắt lại, cô cần phải nghĩ biện pháp để chỉ cần vất vả một lần giải quyết cha Tả, sau đó có thể nhàn nhã suốt đời. Một bàn tay nắm lấy tay cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết.”



Lúc này, vẻ mặt Phong Ninh không hề cợt nhả như trước, gương mặt trẻ trung có mấy phần lạnh lùng. Anh cầm điện thoại, bấm nút gọi, không lâu sau đã có người nhận điện. Phong Ninh lập tức hỏi:



“Người phụ nữ lúc trước cậu tìm chẳng ra sao cả, mới hơn một năm đã để ông ta trở về là sao?”



Người bên kia lơ ma lơ mơ chẳng hiểu gì, hỏi vài lần mới biết Phong Ninh đang nói đến việc gì, gọi mấy câu ‘anh Ninh’ rồi hoảng hốt xin lỗi, nói sẽ đi nghe ngóng tình hình. Chừng 5 phút sau, điện thoại của Phong Ninh lại vang lên, người đàn ông kia ngại ngùng nói: “Anh Ninh, em đã hỏi rồi, người phụ nữ kia nói là đã tiêu hết tiền, không còn cách nào khác nên đành trở về. Bây giờ anh muốn thế nào?”



Nếu lại tìm phụ nữ dụ dỗ gã đàn ông kia thì cần phải có một khoản tiền lớn trong thời gian dài, vẻ mặt Phong Ninh lộ ra mấy phần tàn nhẫn. Anh nhìn Bách Hợp, suy nghĩ một chút rồi nghiến răng: “Tìm người đưa ông ta đi, bán tới chỗ nào để ông ta không thể về được nữa!”



Nhanh chóng giao việc xong, Phong Ninh tắt điện thoại, thấy Bách Hợp vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng anh hơi chột dạ, vội vàng dừng xe ở ven đường, cởi dây an toàn đi kéo tay cô:



“Vợ à, anh biết đó là cha em, có điều anh…” Anh không còn ít tuổi bốc đồng, nếu là thời kỳ niên thiếu mà nghe rằng cha Tả muốn bán Bách Hợp để lấy tiền tiêu, với tính cách của anh thì chắc chắn sẽ đánh nhau với cha Tả. Nhưng hiện giờ anh cần phải tính toán cho tương lai của hai người. Anh đã chuẩn bị để tốt nghiệp trường quân đội, nhanh chóng tiến vào trong quân, vậy thì lúc này không thể đánh nhau để bị xử phạt được, sẽ lỡ đại sự của anh. Thật ra cũng có thể tìm cách chụp cho cha Tả tội danh gì đó rồi tống ông ta vào tù, với thế lực của Phong gia thì xử lý cha Tả quá dễ dàng, nhưng anh lại không muốn làm vậy. Không phải anh sợ việc Bách Hợp có một người cha ngồi tù sẽ làm mất thể diện, nhưng sau này Bách Hợp sẽ gả cho anh, anh không muốn người Phong gia vì việc của cha Tả mà coi khinh Bách Hợp.



Anh không nỡ để cô chịu ấm ức cho nên đành dùng biện pháp phức tạp hơn.