Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm

Chương 18 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


Ngoài thành phố, gió lạnh heo hút, trời cũng đã tối dần, chỉ có ánh đèn bốn phía rực rỡ như ban ngày, từ phía xa còn truyền tới tiếng ô tô lái vào khu biệt thự. Trần Nhạc Nhạc giống như một con bươm bướm bay múa khắp nơi, Lương Cảnh Diệu luôn ở bên cạnh cô ta, thỉnh thoảng cô ta mỉm cười với Lương Cảnh Diệu nhưng không hề có vẻ thân mật.



Bách Hợp chọn một chỗ ngồi xuống, không nói chuyện gì, dáng vẻ lười biếng dựa trên ghế xem những người đi qua đi lại, khóe miệng lộ ra ý cười. Cô coi mọi người ở đây như phong cảnh, lại không biết rằng trong mắt một số người, cô cũng là phong cảnh. Mặt mũi cô có vẻ ngây thơ, lại là người mới, có nhiều người khó lắm mới được tham gia tiệc của Trần gia tưởng rằng cô là thân thích với Trần Nhạc Nhạc. Bọn họ biết Trần Nhạc Nhạc sẽ không vừa mắt mình nên quay sang chú ý tới Bách Hợp, nếu không lấy được Trần Nhạc Nhạc, tìm một cô vợ có quan hệ với Trần gia thì cũng không tệ, vậy nên không ít người tới cố gắng bắt chuyện với Bách Hợp. Bách Hợp rất lịch sự, nhưng thái độ lại có vẻ lạnh lùng, khi biết rằng cô chỉ là bạn học của Trần Nhạc Nhạc thì sắc mặt họ liền thay đổi, ban đầu muốn cố gắng giới thiệu bản thân, sau đó thì chỉ nhét danh thiếp cho cô, lời nói đầy ám hiệu. Bách Hợp nghe mà chỉ muốn cười.



“Keng, keng, keng”, bãi cỏ chỉ đang có tiếng nhạc nhẹ chợt vang lên tiếng chuông báo giờ. Mọi người đang tụ tập tốp năm tốp ba đều ngẩng đầu nhìn qua.



“Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của con gái tôi. Trần mỗ xin cảm tạ các vị đã bớt chút thời gian trong lúc bận rộn để tới tham dự.”



Trung tâm bãi cỏ được trang trí bằng một lượng lớn hoa tươi và các dải băng màu hồng. Một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, phong độ nhẹ nhàng cầm micro bắt đầu nói chuyện. Sức ảnh hưởng của cha Trần tại thương trường khá thâm hậu, Trần Thị kinh doanh đá quý tại thành phố đã nhiều năm, tài sản của Trần gia khá lớn, cha Trần vừa mở miệng thì tiếng nhạc đã tắt hẳn. Nhiều người đang nói chuyện im lặng.



Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vẫn ngồi đối diện Bách Hợp, tìm cách ra ám hiệu muốn bao cô cũng ngậm miệng, nhìn về phía cha Trần. Bách Hợp quay đầu, tuy rằng cô chẳng vào tai nổi mấy lời của người đàn ông này, nhưng ông ta cứ dây dưa mãi, chẳng khác gì một con ruồi kêu ‘ong ong’. Lúc cô cảm thấy không bình tĩnh được nữa thì cha Trần xuất hiện khiến người đàn ông kia yên tĩnh, mấy phần sắc lạnh trong mắt Bách Hợp cũng ẩn xuống. Cha Trần vẫn đang xúc động nói chuyện, Trần Nhạc Nhạc im lặng đứng bên cạnh, khoác tay ông ta, thỉnh thoảng đáp vài tiếng, nhìn giống như một cặp cha con tình cảm vô cùng tốt.



Đám người thỉnh thoảng lại vỗ tay, khi cha Trần nói sắp xong, không ít người đều cầm ly rượu lên đi về phía cha Trần, đương nhiên là muốn nhân cơ hội này để tạo quan hệ. Người đàn ông ngồi gần Bách Hợp cũng đứng dậy: “Tiểu thư cứ cân nhắc cẩn thận, đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ thì có thể gọi cho tôi. Theo tôi biết thì cô là bạn học với Trần tiểu thư, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Tuy quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng dựa vào bạn bè thì đâu có chắc chắn, sau này cô ra xã hội sẽ hiểu.” Anh ta nhìn lướt Bách Hợp một cái, Bách Hợp cười khẽ, cất danh thiếp vào túi. Lúc này người đàn ông mới ngạo nghễ xoay người bước đi, ánh mắt lộ vẻ hài lòng với hành động của cô.



Trong túi cô đã có một xấp dày danh thiếp, mấy người tới đưa hầu như đều có ý xấu, coi cô là một thứ đồ chơi. Ban đầu cô còn chịu đựng được, càng về sau càng bực mình. Cô không phải người không có kiêu ngạo, thế là quyết định cất chỗ danh thiếp của đám người đó lại, đợi tới khi Phong Ninh về sẽ đưa hết cho anh.



“…Hôm nay tôi còn có một việc muốn tuyên bố…” Cha Trần vốn đang cười chợt đổi giọng, không hề mời con gái nhảy như thường lệ, mà vươn một tay ra.



Trong góc khuất chất đầy hoa tươi, một cô gái trẻ để tóc dài, mặc váy ngắn màu trắng, đang lo lắng vuốt tóc, thấy cha Trần vươn tay ra thì định đặt tay vào lòng tay ông ta. Bất ngờ, Bách Hợp thấy trên môi Trần Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười âm lãnh. Ánh đèn vốn tập trung vào cô ta và cha Trần lập tức chuyển qua cô gái kia. Đồng thời, tiếng nhạc dồn dập cũng vang lên. Màn hình đang chiếu ảnh của Trần Nhạc Nhạc chợt đổi thành những hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi. Những người đàn ông và cô gái trong ảnh đều không mặc quần áo. Một cô gái nằm giữa một đám đàn ông khỏa thân, không nhìn rõ mặt mũi của đám đàn ông nhưng cô gái bày ra đủ mọi tư thế nhục nhã rõ ràng chính là cô gái mặc váy trắng đang đứng trước mặt mọi người.




Trong tay anh vẫn đang cầm điện thoại. So với hai năm trước thì khuôn mặt anh đã trở nên góc cạnh hơn nhiều, khí chất có thêm mấy phần lạnh lùng, bớt đi vẻ ngây ngô, trở nên trầm ổn. Hình như anh lại cao lên, thân thể rắn chắc, lồng ngực còn mấy chiếc cúc chưa đóng, lộ ra bộ ngực màu đồng, chiếc nhẫn đeo trên cổ như ẩn như hiện. Khóe miệng anh cong lên, vì anh đeo kính đen nên người ta không rõ được biểu cảm trong đôi mắt.



Anh nhìn qua lớp kính về phía cô gái mặc váy màu vàng nhạt. Trong ký ức của Phong Ninh, đây là lần đầu tiên Bách Hợp mặc váy, vòng eo thon thả mềm mại, cặp chân mảnh mai lộ ra khiến Phong Ninh có cảm giác không thể bước nổi. Hai năm qua, nhiều lúc anh nhớ cô đến phát điên nhưng không dám gọi điện, sợ chỉ cần gọi cho cô thôi thì sẽ không kiên trì nổi, chạy về tìm cô. Anh sợ không có mình thì bên cạnh cô sẽ có người khác, anh từng nằm mơ nhiều lần về tình cảnh gặp nhau tiếp theo của hai người, thậm chí còn tưởng tượng hình dáng cô sau vài năm. Nhưng Phong Ninh không ngờ sẽ thấy được kinh hỉ như thế này.



Có thể là vì nóng quá nên cô vén tóc sang trước một bên ngực. Phong Ninh đã nhìn quen Bách Hợp mặc quần dài, có lần anh nằm mơ thấy hôn lễ của hai người, thấy Bách Hợp mặc váy. Bây giờ cô lại xuất hiện xinh đẹp trước mắt mình, yết hầu Phong Ninh lăn lộn, từng nghĩ trăm ngàn lần rằng nếu thấy cô thì phải kéo cô vào lòng, thậm chí lúc lái xe còn nghĩ gặp được cô rồi thì phải làm thế nào để giải nỗi tương tư. Nhưng tới khi tận mắt thấy cô, mọi thứ còn tốt đẹp hơn trong tưởng tượng của anh. Anh kích động không nói ra lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn cô chăm chú.



Đây không phải lần đầu Bách Hợp thấy Phong Ninh đeo kính đen, không hiểu sao lần này thấy anh có vẻ chín chắn khá nhiều. Bách Hợp chợt nhớ lúc mình mới tiến vào nhiệm vụ, chàng trai ấy cũng đeo kính râm, mặc quần áo trông chẳng ra cái hình dạng gì, người đeo một cái guitar to kinh khủng, ca hát bày tỏ tình yêu với cô. Bây giờ nhìn anh có vẻ lạnh lùng cứng rắn, khiến người ta không dám tới gần. Khí thế ngang ngược ngông nghênh thì lại không khác gì thời niên thiếu. Một người như vậy, ai mà nghĩ được mấy năm trước còn lăn lộn vì nhạc rock, muốn trở thành ca sĩ chứ?



Hình tượng thời niên thiếu và lúc trưởng thành của Phong Ninh tương đồng nhiều điểm làm Bách Hợp phì cười. Tiếng cười của cô như có khả năng phá vỡ ma chú, Phong Ninh như một hoàng tử hóa đá được giải cứu, trở lại bình thường. Đôi chân đang không nghe theo điều khiển của anh lại tiếp tục bước đi.



Mặc dù Bách Hợp đột nhiên bật cười nhưng Phong Ninh lại có thể đoán ra được cô đang cười cái gì. Anh cũng không nhịn được mỉm cười, tâm trạng giống như diều gặp gió, sải bước tới gần Bách Hợp.



“Vợ ơi, anh yêu em như chuột yêu gạo! Em là trái tim của anh, là lá gan của anh, là tiểu tâm can…”



So với mấy năm trước, giọng anh trở nên trầm thấp hơn, vào tai người ta giống như có một sợi dây bị người nhẹ nhàng kéo động, mang tới từng chuỗi rung động, dư vị kéo dài không tắt, khiến người ta cảm thấy không bình tĩnh được.



P/S: Thật ra tớ ko ghét Trần Nhạc Nhạc lắm (mặc dù bạn này về sau có một số hành động đúng kiểu tiểu tam), vì đời trước của bạn này khá thảm, mặc dù trọng sinh thì đã khôn ngoan hơn nhưng nếu ko có Phong Ninh thì chưa chắc đã là đối thủ của ông bố. Ông bố và đứa con riêng của ông ta cũng là loại cặn bã, chẳng có gì để thương hại cho số phận cuối đời họ khi TNN trả thù thành công (ở kiếp sống mà Bách Hợp chưa vào nhiệm vụ), có điều TNN sai lầm ở chỗ sau khi trọng sinh, cô ta chỉ tập trung tăng tiến về trí tuệ nhưng không tăng tiến gì về mặt tâm hồn. Cho nên TNN vẫn là một cô gái ích kỷ và vụ lợi, cô ta không sẵn lòng yêu ai, ko sẵn lòng cho đi bất kì thứ gì mà chỉ đang tìm kiếm xem ai là thứ ‘cổ phiếu’ đáng tin cậy rồi mới đầu tư vào đó. Kiếp trước PN bị tổn thương vì tình yêu với Tả Bách Hợp, còn kiếp này bạn ấy chỉ trưởng thành hơn chứ không biến thành người đàn ông đầy vết thương lòng, hơn nữa PN rất rõ ràng người mình yêu là ai, vậy nên TNN hoàn toàn không có cơ hội tác động tới bạn ấy. Mà theo ý kiến của tớ, một khi tiểu tam chẳng gây nổi sóng gió gì thì mình cũng ko cần mất công ghét chi cho mệt, vấn đề về kẻ thứ ba thật ra chỉ là vấn đề về người đàn ông mà thôi, vì nếu anh ta không xiêu lòng thì làm gì có kẻ thứ ba.