Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


Bị giật mình, tay Phong Ninh run lên, một quyển sổ nhỏ cỡ bàn tay rơi ‘phạch’ một cái xuống đất. Anh nhặt lên, dường như thẹn quá hóa giận, khuôn mặt đỏ bừng: “Làm người thì phải có kế hoạch chứ!” Anh phủi bỏ lớp bụi trên quyển sổ, đỏ mặt nghiên cứu rất lâu, sau đó mới lên xe, đưa mũ bảo hiểm cho Bách Hợp: “Trước tiên đi mua chút đồ ăn đã, khi nào lên núi chúng ta sẽ ăn.” Lúc anh đánh rơi quyển sổ, Bách Hợp nhìn thấy mấy chữ ‘Bữa tối lãng mạn’, đằng sau còn ghi chú thêm hoa tươi, âm nhạc, rượu ngon, sao sáng… loạn xà ngầu.



Anh đưa Bách Hợp đi tới một tiệm bán lẻ mua ít đồ ăn sẵn, Phong Ninh định mua rượu thì Bách Hợp nhắc: “Uống rượu xong không thể lái xe được.” Anh cứng đờ, một lúc lâu sau mới cầm bút ra với vẻ không cam tâm, gạch bỏ hai chữ ‘rượu ngon’.



Tiết trời lúc chạng vạng hơi oi bức, tốc độ xe của Phong Ninh rất nhanh, dường như muốn bay lên. Bách Hợp duỗi tay ôm chặt eo anh để cố định cơ thể mình. Tóc anh bị gió thổi bay phát qua gò má cô, do xe chạy nhanh nên gió tạt qua làm giảm bớt cảm giác nóng nực, mãi tới khi xe ra khỏi nội thành, Phong Ninh lập tức phi lên núi một cách thành thạo.



Không khí trên núi mát mẻ hơn bên dưới nhiều, từ trên núi nhìn xuống có thể ngắm được hết khung cảnh trong thành phố. Đèn đóm lốm đốm phía xa, Phong Ninh dừng xe, lập tức tháo nhạc cụ của mình xuống, thấy Bách Hợp nhàn nhã đứng một bên, còn mình lại đầm đìa mồ hôi để di chuyển đống đồ này, trong lòng Phong Ninh hơi hối hận, cảm thấy mình không nên mang mấy thứ nhạc cụ nặng nề này lên núi. Có điều thấy Bách Hợp chăm chú nhìn phong cảnh thì anh lại hơi đắc ý, tỏ vẻ hiến bảo vật:



“Thế nào, ánh mắt anh Ninh của em không tệ chứ?”



“…” Bách Hợp nghe anh tự xưng như thế, quay đầu nhìn anh một cái. Mái tóc buộc đuôi ngựa của cô đã bị gió dọc đường thổi tuột, không biết dây buộc tóc bị rơi ở đâu. Lúc này Bách Hợp tự búi tóc mình lên, hình ảnh cô dùng ngón tay làm lược chải tóc, mái tóc bị gió trên đỉnh núi thổi bay khiến Phong Ninh ngẩn người. Cảm giác rối loạn, trong lòng như bị mèo cào lại xuất hiện.



“Đúng là không tệ.” Nếu không nói tới phong cảnh dưới núi, đỉnh núi lúc này rõ ràng là sắp có mưa. Mây đen trên đầu dường như sắp rơi xuống, thậm chí còn loáng thoáng tiếng sấm rền. Bách Hợp đã có chuẩn bị từ trước. Cô lấy áo khoác từ cái bọc của mình ra. Bây giờ Phong Ninh cũng thấy tình hình không ổn, còn đang ngẩn người thì trời đã mưa rất nhanh, tiếng sấm ngày càng to. Bách Hợp không hề lo lắng dựng cái ô lớn lên, tiếng mưa đánh xuống xe máy và nhạc cụ, Phong Ninh trợn tròn mắt: “Sao lại đổ mưa chứ?”



“Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa. Anh còn lập hết cả kế hoạch mà không xem dự báo thời tiết sao?” Bách Hợp co người lại. Phong Ninh bị dính nước mưa, nhanh chóng chui xuống dưới cái ô. Càng lúc mưa càng to, không bao lâu đã như chuỗi ngọc bị đứt, gió mạnh thổi qua, Phong Ninh chỉ mặc có một cái áo mỏng, vô ý liền nhích gần vào Bách Hợp. Hai người co rụt dưới ô, còn cách nhau một đoạn ở giữa, đương nhiên nửa người Phong Ninh liền bị ướt. Anh càng sát vào Bách Hợp hơn. Chiều cao của Bách Hợp chỉ có hạn nên ô giơ lên khiến Phong Ninh khó chịu. Anh lập tức cầm lấy cái ô, lại sợ Bách Hợp bị mưa ướt, cuối cùng kéo cô vào lòng mình.



Xung quanh mưa rơi gió giật, dưới ô, hai người dựa sát vào nhau dần trở nên ấm áp. Phong Ninh nhìn mưa to, đồ ăn hai người mua treo trên xe giờ đã bị ướt, chắc chắn không ăn được. Anh nghĩ tới đây là lần hẹn hò đầu tiên của mình, sắc mặt đen như mực.



“Em biết có mưa mà sao không cản anh lên núi?”




“Cậu chủ, sao cậu lại ở đây?” Dì Vương hơi kích động, ngay sau đó bê tách cà phê lên nhấp một ngụm để bình tĩnh lại rồi mới hỏi Phong Ninh. Trong đầu lập tức suy nghĩ biện pháp.



Phong Ninh không phải kẻ ngốc, tuy tính tình anh ngang ngược thẳng thắn nhưng bây giờ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, vô ý nhìn sang Bách Hợp, hai hàng lông mày nhíu chặt nhau, không mở miệng. Bách Hợp uể oải dựa vào ghế sofa, ánh mặt trời sau 12 giờ chiếu qua cửa sổ kính lên gương mặt cô, mí mắt hơi rũ xuống, da thịt trắng ngần có thể thấy lờ mờ lông tơ rất nhỏ, làn da như đánh phấn, tinh xảo đến mức khiến người ta muốn sờ lên.



Cô im lặng dựa lên ghế, thần thái thoải mái tự tại, mấy sợi tóc rơi trên gò má cô. Phong Ninh có chút ghen tị với sợi tóc, tuy Bách Hợp tỏ vẻ ôn hòa nhưng lại toát ra thái độ cự người ngàn dặm, dường như bài xích tất cả mọi người trên thế giới này. Đồng tử trong mắt lạnh lẽo khiến Phong Ninh vô ý cầm lấy tay cô, mãi tới khi cô quay sang nhìn mình, Phong Ninh mới bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi di chuyển gần về phía cô hơn.



“Dì Vương, sao dì lại ở đây? Dì biết vợ cháu sao? Đây là vợ cháu, Bách Hợp. Đây là dì Vương, dì Vương ở trong nhà anh hơn 20 năm rồi, chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn đấy.” Phong Ninh vươn tay gạt sợi tóc dính trên má Bách Hợp, anh đã muốn làm thế từ lâu rồi nhưng không dám. Gò má mịn màng hồng hào của thiếu nữ còn hơn cả trong tưởng tượng của anh, trắng trắng non mịn. Vết chai do luyện võ trong lòng bàn tay dường như có thể cắt lên da thịt cô. Phong Ninh cẩn thận vén tóc cô ra sau tai, tiếng tim đập to đến nỗi chính anh cũng nghe thấy, tay anh hơi run lên. Sau khi vén xong tóc cô mới rút tay về đặt trước bụng mình, nắm chặt thành quả đấm đặt lên đùi.



Lúc này anh cảm thấy dì Vương ngồi đây thật chướng mắt. Trừ lần hẹn hò hôm mưa, đây là lần đầu tiên anh thân mật chạm lên mặt cô. Cô không từ chối, trong lòng Phong Ninh dường như có một con bướm nhỏ đã đập cánh, khiến anh không nhịn được, muốn làm gì đó, muốn ôm cô vào lòng, muốn vuốt ve gương mặt cô, thậm chí nhìn thấy đôi môi hồng xinh đẹp bên dưới cái mũi thanh tú của cô cũng khiến anh vô ý nuốt nước bọt. Miệng chợt có cảm giác khát khô.



Trong một lúc, Phong Ninh đã quên mất dì Vương, anh chỉ nhìn chăm chú vào Bách Hợp. Dì Vương nghe anh gọi Bách Hợp là vợ mà giật nảy mình.



Đối với Phong gia mà nói, vợ không phải là chữ có thể nói tùy tiện được. Ngay từ đầu mẹ Phong đã chẳng coi Bách Hợp ra gì, dù sao thì con trai bà ta hiện giờ cũng chưa trưởng thành, chỉ coi như anh thích nhạc rock thôi. Mẹ Phong cho rằng Phong Ninh cũng chỉ nhất thời hứng thú với Bách Hợp, vậy nên trong tưởng tượng của bà ta, Bách Hợp không hề quan trọng, thậm chí không có ý định tự đi gặp Bách Hợp mà chỉ phái người giúp việc tới. Có điều dì Vương đã nhận ra không ổn, nhìn Phong Ninh thì không có vẻ chỉ đang chơi đùa, anh rất nghiêm túc. Tuy anh còn ít tuổi nhưng ánh mắt đã lộ ra mấy phần kiên định, rõ ràng không phải chỉ hứng thú nhất thời. Anh nắm chặt tay Bách Hợp, nói cô là vợ mình khiến dì Vương không biết phải mở miệng thế nào.



“Cậu chủ, tôi tới là vì…” Ban đầu dì Vương chưa từng nghĩ rằng Phong Ninh sẽ xuất hiện. Những gì bà ta chuẩn bị để nói với Bách Hợp đương nhiên là không thích hợp để Phong Ninh nghe. Phong Ninh là con trưởng, nhà anh rất chiều chuộng, chiều đến mức tính tình anh như tiểu bá vương, một câu không thuận theo sẽ trở mặt ngay lập tức. Chính vì Phong phu nhân sợ anh chống đối nên mới cho dì Vương đi tìm Bách Hợp trước, nếu như để anh biết là bà bảo Bách Hợp rời xa mình thì e là Phong Ninh sẽ tức giận, lập tức trở mặt. Mà bây giờ thì dì Vương không thể khai ra Phong phu nhân được, không thì sau này mẹ con họ xung đột, chắc chắn Phong phu nhân sẽ trút lên đầu bà ta.



“Cô Tả, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô có được không?”