Tình Động

Chương 9 :

Ngày đăng: 20:22 21/04/20


Lúc này ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong, mông mông lung lung rọi lên gương mặt Trầm Nhược Thủy, càng ánh lên vẻ xinh đẹp như được vẽ nên của hắn. Lục Cảnh cơ hồ ngây ngốc ngắm y, luyến tiếc nhắm mắt ngủ, rồi thay Trầm Nhược Thủy sửa lại chăn, một tay tựa cằm, mắt chăm chú nhìn thẳng y.



Phần eo tê dại, thân thể ê ẩm, không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn.



Lục Cảnh ánh mắt ôn nhu như nước, thủy chung quấn trên người Trầm Nhược Thủy, bên môi hơi mỉm cười. Mãi đến khi sắc trời sắp sáng, hắn mới nhắm mắt lại chợp mắt trong chốc lát, sau đó đứng dậy thu xếp điểm tâm.



Trầm Nhược Thủy vì say rượu nên vừa tỉnh đã kêu đau đầu. Lục Cảnh không có cách nào, chỉ có thể ôn ngôn mềm giọng dỗ hắn ăn trước gì đó, đợi khi hắn thân thể khôi phục tương đối, mới tân tân khổ khổ mang người về Thu Thủy Trang.



Kết quả vừa mới tiến vào đại môn, đã bị Trầm Minh Hiên cản lại.



“Xú tiểu tử, ngươi còn dám về? Ngươi đêm qua chạy đâu?”



“Chỉ tùy ý đi dạo thôi, không đi nơi nào a.” Trầm Nhược Thủy sớm thành thói quen bị mắng, nên cứ ứng đối vạn phần lấy lệ, gần như mặc kệ phụ thân.



Trầm Minh Hiên thấy hắn thái độ không đến nơi đến chốn, tất nhiên càng thêm tức giận, miệng mắng không ngừng: “Đừng tưởng giấu giếm thì ta không biết, ngươi đêm qua chạy tới thanh lâu quậy phá phải không? Không những vì hoa khôi to giọng kêu lớn, còn cứng rắn buộc sư huynh giúp ngươi tranh giành tình nhân, cùng người khác đánh lớn một hồi, thật sự không ra thể thống gì!”



Trầm Nhược Thủy nghe xong giật mình, dù không biết cha hắn từ đâu nghe những lời đồn này, nhưng hắn cũng không có hứng thú giải thích, chỉ “Ân a a” ứng phó cho qua.



Lục Cảnh không thể nhìn người trong lòng bị oan uổng, vội vàng mở miệng nói: “Sư phụ, ngươi cũng không thể quá tin đồn đại, kỳ thật sư đệ hắn……”



Mới nói đến một nửa, Trầm Minh Hiên đã trừng mắt liếc hắn, vẻ mặt nghiêm túc quát: “Cảnh nhi, không cần biện hộ thay sư đệ ngươi, trước lo cho chính ngươi đi. Hành vi hôm qua của ngươi thật quá mức lỗ mãng, phải đóng cửa tu tỉnh mới đúng.”



Vừa nói vừa nâng tay nhu nhu cái ót, dùng sức ho khan.




“Sư huynh, người gặp rắc rối là ta, ngươi cần gì phải cùng ta chịu khổ?”



“Không vấn đề, dù sao ta cũng không sợ đau.”



“Ta, ta cũng sẽ không nhớ ân tình này của ngươi đâu!”



“Ân, ta hiểu.”



“Sách, thật là đại ngu ngốc!”



“Có lẽ vậy.”



Trầm Nhược Thủy càng làm nũng dỗi, Lục Cảnh lại càng cười ôn nhu, hai người bọn họ nói về ơn nghĩa đến nửa ngày, vài gia đinh chỉ cung kính đứng một bên, chậm chạp không dám xuống tay. Nguyên lai bọn họ tuy được trang chủ ra lệnh, nhưng cũng biết hai vị thiếu gia này ngày thường cực được sủng ái, không dám tùy tiện  làm xằng làm bậy.



Lục Cảnh hiểu chỗ khó xử của họ, nên sau khi trấn an Trầm Nhược Thủy, liền quay đầu nhìn họ, cười nói: “Sư phụ nếu nói phải phạt, thì các ngươi cứ động thủ đi.”



“Đại công tử……”



“Bất quá, sư đệ được nuông chiều từ bé, hầu như không bị ai đánh.” Dừng một chút, một tay ôm thắt lưng Trầm Nhược Thủy, một tay kia tùy ý nhặt tảng đá lên, nhẹ nhàng nắm chặt, khi mở ra, lòng bàn tay chỉ còn bột phấn nhỏ vụn.



Lục Cảnh giống như không để ý lắc lắc tay, bột phấn kia theo gió phiêu tán, cười híp mắt rồi nói tiếp: “Nên khi xuống tay, các ngươi phải ngàn vạn lần nhẹ nhàng mới được.”