Tình Động

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:22 21/04/20


Trầm Nhược Thủy cúi đầu chạy một lúc, chợt nghe người cười khẽ nói phía sau: “Mỹ nhân, phía trước không có đường.”



Hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện phía trước là tường cao sừng sững, quả thật đã không đường chạy tiếp. Nguyên lai hắn vừa rồi chạy loạn không nhìn, vô tình chạy vào một ngõ cụt. Vì thế hắn thấp giọng rủa vài tiếng, rồi quay đầu trừng mắt với Lý Phượng Lai đi theo phía sau, hỏi: “Ngươi đuổi theo làm gì?”



Lý Phượng Lai đến nơi, lắc lắc chiết phiến trong tay, cười khanh khách đáp: “Ta thân là hái hoa tặc, sao có thể không chạy theo mỹ nhân? Sắc đẹp trước mặt, tự nhiên là thần hồn điên đảo, thân bất do kỷ.”



Trầm Nhược Thủy cũng không để ý y, chỉ theo đường cũ quay về, tiếng bước chân to uỳnh uỵch. Kết quả mới đi được nửa đường, đã xa xa trông thấy thân ảnh Lục Cảnh, tựa hồ là đuổi theo hắn chạy tới.



Trước kia chỉ cần vừa cáu kỉnh, sư huynh sẽ lập tức chạy vội đến bên hắn, nhưng hôm nay tốc độ lại chậm như vậy, khẳng định là vì Liễu cô nương kia.



Trầm Nhược Thủy càng nghĩ càng tức, rõ ràng nghe thấy Lục Cảnh mở miệng gọi hắn, lại ra vẻ có tai như điếc, thản nhiên cúi mặt tiếp tục đi về phía trước. Cứ như vậy mặt không chút thay đổi …… lướt qua Lục Cảnh.



Lục Cảnh ngẩn ngơ, tất nhiên là kinh ngạc không thôi.



Hắn muốn vươn tay kéo tay áo Trầm Nhược Thủy, cuối cùng lại cường ngạnh nhịn xuống, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, những ngón tay chậm rãi nắm thành quyền.



Lý Phượng Lai hiếm khi thấy bộ dáng thất thần của y, không khỏi cười ra tiếng hỏi: “Lục thiếu hiệp, chúng ta khó mà gặp nhau một lần, sao cả tiếng chào cũng không nói?”



Lục Cảnh lúc này mới thu liễm nỗi lòng, theo thói quen nở nụ cười yếu ớt, yên lặng đáp: “Lý huynh tới đây, không biết có việc gì?”



“Ta hiện tại là hái hoa tặc đó.” Lý Phượng Lai mở quạt, chầm chậm che khuất nửa bên mặt, con ngươi đen chuyển động, đùa cợt, “Tự nhiên vì…… muốn cướp mỹ nhân mang về làm áp trại phu nhân a.”



Nghe vậy, Lục Cảnh cả người chấn động, tay không dấu vết nắm Bạch Ngọc kiếm bên hông.“ Ta tuy yếu hơn Lý huynh, nhưng cũng không hẳn bại hoàn toàn, ngươi tốt nhất không cần hành động thiếu suy nghĩ.”




Sư huynh của hắn……



Chỉ cần dưới đáy lòng gọi lên mấy tiếng này, Trầm Nhược Thủy liền cảm thấy miệng như nếm mật, tất cả ghen tị đều tan biến. Hắn đưa tay đẩy cửa phòng ra, toàn tâm toàn ý nghĩ về gương mặt thanh tú tuấn mỹ của Lục Cảnh, mỉm cười ôn nhu hiền hòa của y, nghĩ đến ngay cả miệng mình cũng bất giác cong lên, dần mang ý cười.



Sau đó, hắn quả nhiên thấy nam tử dưới trăng dung nhan như ngọc.



Áo trắng hơn tuyết, môi cười nhẹ nhàng.



Trầm Nhược Thủy tim càng đập mạnh, há miệng muốn gọi, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, ngay sau đó là giọng nữ tử dễ nghe thanh thúy:“Lục đại ca.”



Cảm giác lạnh giá đột nhiên dâng lên.



“Sư huynh” Hai chữ bên miệng, lại chung quy không thể gọi ra.



Trầm Nhược Thủy tươi cười cứ như vậy cứng lại, biểu tình đờ đẫn lui về trong phòng, rất chậm đóng cửa phòng, không hề ngoái đầu liếc mắt ra ngoài một cái.



Sư huynh của hắn đúng là đang cười.



Nhưng, không phải với hắn.



Không phải với hắn.