Tình Động

Chương 16 :

Ngày đăng: 20:22 21/04/20


Trầm Nhược Thủy ngồi yên trong phòng một ngày, mắt thấy ban ngày biến thành ban đêm, Lục Cảnh quả nhiên không xuất hiện.



Nếu người kia không tại, hắn còn không tự nhớ tới việc ăn cơm.



Sư huynh sao lại nhẫn tâm…… bỏ lại hắn một mình rời đi?



Trời đêm nổi gió.



Sách trên bàn bị gió thổi lật ào ào, chồng giấy đặt trên đó cũng theo gió thổi phiêu tán bay đi, có mấy tờ vô tình bay xuống bên chân Trầm Nhược Thủy.



Trầm Nhược Thủy nhìn xuống, ánh mắt mờ mịt, nương ánh trăng nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.



…… Rõ ràng là bút tích của hắn.



Nhưng đều không phải hắn tự tay viết, mà là Lục Cảnh bắt chước chữ viết của hắn, từng câu từng chữ sao chép ra.



Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Trầm Nhược Thủy bị phạt đều có sư huynh ở bên che chở. Y thay hắn chịu phạt, y đưa cơm cho hắn, y dỗ hắn đi ngủ, khi thức dậy thậm chí ngay cả công khóa chép bài cũng đã hoàn thành, hắn căn bản không cần để tâm đến bất kì việc gì.



Vẫn nghĩ rằng, tất cả việc này đều là đương nhiên.



Hắn chưa từng nghĩ tới, Lục Cảnh lúc viết trong trạng thái thế nào, y đã ôm ấp tâm tình gì khi chép [ Đạo Đức kinh ] bao lần.



Sư huynh sủng hắn như vậy, hắn lại cố tình tùy hứng làm bậy, không chút do dự nói chán ghét y, không lưu tình thương tổn y. Cho nên, đêm qua, Lục Cảnh mới có ánh mắt tâm tàn ý lạnh như vậy?




“Ngươi là ai?” Trầm Nhược Thủy ngẩn ra hồi lâu mới biết người cản mình không cho đi là ai, hắn hiểu mình không nên xúc động, lại vẫn nâng cằm, lạnh lùng nói, “Nguyên lai là Phá Đao môn a, các ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan.”



Thái độ ngạo mạn lại vô lễ này tất nhiên lập tức chọc giận địch nhân, mấy bóng người cầm lợi nhận (lưỡi dao sắc bén) trong tay lập tức nhảy ra, xông lên chém hắn.



Trầm Nhược Thủy đương nhiên phải rút kiếm ứng chiến.



Tuy hắn đã trèo rừng vượt suối nửa tháng, ăn không ít đau khổ, nhưng công phu lại vẫn tệ như trước, chiêu thức không ra hình dáng gì, không lâu sau đã lâm vào khốn cảnh.



Thủ lĩnh Khoái Đao môn khoanh tay, mắt lạnh đứng bên xem cuộc chiến, thường nói trào phúng vài câu: “Xú tiểu tử, sao lúc này không tìm sư huynh ngươi đến hỗ trợ đi?”



Trầm Nhược Thủy vốn đang luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó, nghe những lời này lại tức giận đến suýt hộc máu. Đương nhiên hắn biết, dù hắn gặp nguy hiểm, dù hô to cứu mạng thế nào, Lục Cảnh cũng tuyệt không xuất hiện nữa.



Là hắn tự tay…… khiến sư huynh giận bỏ đi.



Vừa nghĩ thế, tâm lại càng nặng nề, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, cánh tay đã trúng kiếm.



Trầm Nhược Thủy lúc này thế nhưng không kêu đau, chỉ cắn răng, tiếp tục huy kiếm xông lên liều chết. Đến cuối cùng, ngay cả mắt cũng trở nên đỏ, không biết là sát khí dâng lên hay vì cảm thấy ủy khuất. Nhưng dù sao hắn một người không địch lại số đông, chỉ một lát công phu, trường kiếm trong tay đã bị đánh bay đi, kẻ địch bao quanh.



“Xú tiểu tử, chết đi!”



Mắt thấy ánh đao chói lọi thẳng đến, Trầm Nhược Thủy thế nhưng lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ nhắm chặt mắt, há mồm, vẫn như cũ gọi ra hai chữ kia:“Sư huynh –”