Tinh Giới
Chương 1 : Sơ đắc
Ngày đăng: 13:17 30/04/20
Nửa tiếng! Lâm Thiên té trên mặt đất đã nửa tiếng không chút động đậy. Nếu là ở ngoài đường thì hắn đã được người qua đường gọi xe cứu thương đưa tới bệnh viện rồi, nhưng bây giờ lại không có ai gọi cứu thương cho hắn cả. Bên ngoài hành lang phòng ngủ tuy rằng vẫn truyền đến những tiếng ồn ào không ngừng, nhưng trong phòng ngủ của Lâm Thiên ngoại trừ hắn thì không còn ai khác!
“Không phải nằm mơ, xem rat a cũng có một ngày may mắn!” Lâm Thiên mở mắt, bất chấp đầu đang đau nhức do va chạm mạnh với sàn nhà, vội vàng giơ tay trái lên nhìn. Ở ngón giữa có một chiếc nhẫn đang phát ra quang mang màu ngân bạch lóng lánh. Hắn hơi sửng sốt một chút rồi trong lòng lại mừng như điên: “Chiếc nhẫn đã biến hoá rồi! Đã nhận chủ rồi sao?”
Một lúc lâu sau, tâm tình của Lâm Thiên mới có thể dần dần bình ổn lại. Tuy rằng hắn đã xác định tất cả đều chân thật, nhưng hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ!
Lâm Thiên năm nay mười chín tuổi, là một tân sinh của đại học Hải Thiên, tướng mạo bình thường, thuộc loại người ném vào trong một đám người thì không có một chút nổi bật nào. Duy nhất có một điểm nổi bật chính là thời gian hắn thi đại học, đỗ vào trườn đại học quốc gia Hải Thiên – là một trong hai trường đại học trọng điểm của quốc gia. Vốn cuộc đời của hắn có thể cứ như như vậy bình thường mà trôi qua, không có gì đặc sắc. Nhưng ba ngày trước thần xui quỷ khiến thế nào mà hắn bỏ ra mười đồng tệ mua “Đồ gia truyền” của một người, để rồi bây giờ hắn có muốn bình thường cũng không thể bình thường được nữa!
Ba ngày trước, Lâm Thiên đã mua chiếc nhẫn kia, nhưng sau khi về nhà hắn đã đem nó bỏ vào trong ngăn kéo. Chiếc nhẫn đen thui đó mà đeo trên tay thì mất mặt chết. Nếu như không phải hôm nay khi hắn thò tay mò mẫm trong ngăn kéo lung tung để máu dính vào chiếc nhẫn, thì có trời mới biết nó còn bị mai một trong ngăn kéo đến khi nào nữa!
“Vương Hạo, ngươi nói ta nên cám ơn ngươi hay là nên hận ngươi đây?” Lâm Thiên leo lên giường, vừa vuốt ve chiếc nhẫn thì thầm, trong đầu vừa hồi tưởng lại cảnh tượng lúc máu của hắn dính vào chiếc nhẫn.
…
“Người hữu duyên, chúc mừng ngươi đã chiếm được Tinh Giới cho do lưu lại. Được rồi, lúc nãy ta có đảo qua trí nhớ của ngươi một chút, ngươi sẽ không để ý chứ hả?” Ý thức Lâm Thiên xuất hiện trong một không gian vô cùng rộng lớn, trước mặt hắn là một khối ánh sáng hình cầu đường kính khoảng một thước. Quả cầu phát ra ánh sáng như mộng như ảo khiến hắn không thể nào thấy rõ được bên trong là vật gì.
Lúc này Lâm Thiên cảm giác có chút mơ hồ, hắn không hiểu làm sao mà hắn đang ở trong phòng ngủ của mình mà đột nhiên lại xuất hiện trong cái địa phương quỷ quái này.
“Người hữu duyên, nơi này là không gian trong Tinh Giới, ở đây chỉ có ý thức của ngươi tiến vào mà thôi, mà ta, ừm, ngươi gọi ta là Vô Danh tiền bối đi. Ta chỉ là một tia tàn niệm do bản tôn lưu lại mà thôi!” Bên tay trái Lâm Thiên có một lão giả mặc hắc bào như đọc được suy nghĩ của hắn mà trả lời nghi vấn của hắn.
“Vô Danh tiền bối, ta sao lại ở chỗ này, Tinh Giới là cái gì?” Lâm Thiên hồi phục lại tinh thần, hướng lão giả cung kính thi lễ rồi hỏi.
Âm thanh của hắc bào lão giả trở nên mờ ảo như có như không: “Từ năm tỷ năm trước, lực lượng của ta đã đạt tới cực hạn của vị diện này. Ba trăm năm trước, bản tôn của ta đã ly khai khỏi vị diện này. Khi rời đi ta cũng không mang theo thứ gì, mà thật sự ta cũng không có thứ gì để mang theo! Thứ duy nhất để lại chỉ có cái Tinh Giới này. Đây là nơi mà ta cất giữ bí mật của một số nền văn minh thú vị mà ta phát hiện ra trong những năm gần đây, đại khái khoảng hơn mười vạn cái. Bây giờ Tinh Giới này đã thuộc về ngươi cho nên ngươi có cái gì không rõ muốn hỏi thì hỏi nhanh đi, sau đó ta cũng sẽ biến mất trên vị diện này!”
Hơn năm tỷ năm! Cất dấu các nền văn minh! Lâm Thiên bị lời nói của hắc bào lão giả làm cho chấn động không thôi!
“Vô Danh tiền bối, người nói nơi này chính là Tinh Giới? Có chứa các nên văn minh?” Lâm Thiên có chút mờ mịt, nơi này ngoại trừ quả cầu trước mắt ra thì bốn phía đều vắng vẻ, cái gì cũng không có, đâu có cái gì gọi là nền văn minh tồn tại!
Hắc bào lão giả mỉm cười chỉ chỉ quả cầu trước mặt nói: “Bên trong này có hơn mười vạn nền văn minh, hơn mười vạn nền văn minh này ở trong một tinh hệ cũng không nhỏ hơn so với hệ ngân hà của ngươi đâu!”
“Bên trong này có chứa một tinh hệ?” Lâm Thiên nghi ngờ nói. “Chỉ là một quả cầu nhỏ xíu thế này mà có thể cất dấu văn mình gì sao, tiền bối tính hồ lộng ta sao?”
“Vâng thưa chủ nhân!” Tiểu Linh dứt lời, một màn bạch quang bao phủ lên người Lâm Thiên. Sau khoảng mười phút, bach quang biến mất: “Chủ nhân, đã hoàn thành!”
Lâm Thiên nắm chặt quyền đầu, cảm giác tràn ngập lực lượng khiến hắn say mê không thôi, tinh thần lực gia tăng khiến suy nghĩ của hắn cũng linh hoạt hơn không ít.
“Chủ nhân, bên ngoài phòng ngủ của người có người gõ cửa.” Tiểu Linh nói.
“Lập tức đưa ra ra ngoài! Tinh Giới có thể ẩn hình đúng không? Ẩn hình đi!” Lâm Thiên vừa nói xong thì đã xuất hiện trên giường ngủ của hắn. Ánh mắt đảo qua bàn tay trái, quả nhiên đã không còn nhìn thấy Tinh Giới nữa. Cái này không đơn giản chỉ là ẩn hình, hắn cảm giác Tinh Giới đã dung hoà vào huyết nhục của chính hắn.
“Chủ nhân, Tinh Giới đã nhận chủ nên có thể dung hợp vào trong cơ thể!” Thanh âm của Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên.
Phanh! Phanh! Phanh!
“Lão tam, ban ngày ban mặt mà ngươi khoá cửa làm gì, không phải là ở trong đó nghiên cứu hành vi nghệ thuật gì đó chứ?” Giọng nói của Tả Vân Phi từ bên ngoài oang oang truyền vào. Lâm Thiên từ trên giường đứng lên, trong lòng cười khổ. Thanh âm của tên Tả Vân Phi này cũng không nhỏ, chỉ sợ cả tầng lầu này nghe thấy rõ một mồn. Cái tên này …
Vừa đi ta mở cửa, Lâm Thiên vừa mạnh mẽ dùng tinh thần lực khống chế lực lượng của hắn, mặc dù chư được tốt lắm nhưng cũng không để sàn nhà bị in một dấu chân nào. Cường độ tế bào của hắn bây giờ là 85 điểm, so với người bình thường cao hơn không ít nhưng vẫn không thể so được với chiến sĩ bình thường.
Cửa mở, Tả Vân Phi, Nguỵ Phong, Tiêu Bạch lần lượt đi vào phòng. Ở đại học Hải Thiên thì bốn người ở chung một phòng, qua một tháng quân huấn, bốn người Lâm Thiên ở chung cũng không tệ lắm. Dù sao cũng đều là thanh niên, hơn nữa còn phải cùng nhau sống chung trong bốn năm đại học.
“Lão tam, là ai làm?” Ba người Tả Vân Phi đều chăm chú nhìn vào vết thương hẹp dài trên cánh tay trái của Lâm Thiên. Vốn Lâm Thiên có thể trực tiếp tiêu hao giới lực đem vết thương này xoá đi nhưng như vậy sẽ làm người khác hoài nghi, vết thương không nhỏ, làm sao có thể nhanh lành như vậy được? Hơn nữa, làm vậy tiêu hao giới lực cũng không ít. Mà Lâm Thiên cũng không để Tiểu Linh xoá đi vết thương này là do tinh thần lực hiện tại của hắn đã đạt tới 83 điểm, một chút đau đớn như thế hắn vẫn chịu được.
“Không có gì, là ta tự mình không cẩn thận thôi!” Lâm Thiên lắc đầu nói.
“Lão tam, ngươi không coi chúng ta là huynh đệ đúng không? Con bà nó, tên vương bát đản nào dám đụng đến người phòng 306 chúng ta?” Tả Vân Phi vừa nói vừa dùng ánh mắt láo liên nhìn xung quanh. Đừng xem vẻ mặt hèn mọn của hắn mà khinh thường! Trên thực tế, hắn cũng không phải người đơn giản. Lâm Thiên rất rõ ràng, ở trong phòng này, trừ hắn ra thì ba người còn lại đều rất có địa vị. Không biết trường học an bài như thế nào mà để một tên bình thường như Lâm Thiên hắn ở chung với ba người Tả Vân Phi! Thời gian trước, tuy rằng ba người Tả Vân Phi không nói gì nhưng Lâm Thiên vẫn có chút tự ti trong lòng. Nhưng hiện tại, sự tự ti kia đã không biết chạy đâu rồi. Có Tinh Giới, Lâm Thiên tự tin thành tựu tương lai của hắn sẽ không kém bất cứ ai!
“Lão tam, ai đánh ngươi, nói đi! Người phòng 306 chúng ta không thể bị khi dễ như vậy được!” Vóc người lớn nhất, thân cao một mét tám mươi lăm – Nguỵ Phong trầm giọng nói: “Vết thương trên tay ngươi là do chuỷ thủ (dao găm, dao nhỏ) gây ra, điểm này ta sẽ không nhìn lầm! Lão tam, thường này ngươi đâu có thói quen chơi đùa với chuỷ thủ!”
“Là Vương Hạo?” Tiêu Bạch lạnh lùng hỏi. Lâm Thiên nhẹ gật đầu rồi nói: “Không phải hắn đích thân động thủ, nhưng sai người đi chính là hắn.”
“Lão tam, chúng ta xin lỗi ngươi. Tên tiểu tử Vương Hạo kia không ngờ là loại người như vậy. Không thể trêu vào chúng ta, lại hướng ngươi động thủ!” Nguỵ Phong hung hăng nện một quyền vào tay vịn cầu thang giường khiến cho thanh tay vịn bị đánh cho cong vòng.