Tinh Giới
Chương 102 : Tin tức tốt liên tục
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
Ba giờ trôi qua, Lâm Thiên không ngừng một giây hành vi giết chóc bạo lực ma thú trong Vân Đoạn sơn mạch, tổng cộng chiến quả là: chém giết năm con ma thú cấp bốn, mười con ma thú cấp ba, mười bốn con ma thú cấp hai, hai mươi lăm con ma thú cấp một. Toàn bộ ma hạch trừ bỏ để lại một ma hạch là ma thú cấp bốn không bị hấp thu, còn lại bị chuyển hóa thành Giới Lực, tổng cộng đạt được một ngàn hai trăm năm mươi điểm Giới Lực. Trừ bỏ Tiểu Linh mở dò xét tốn mười điểm còn một ngàn hai trăm bốn mươi điểm, còn có một ma hạch. Chiến quả phong phú chưa từng có, đương nhiên hao tổn cũng có một ít. Ngực Lâm Thiên cómột vết cào khủng bố, vì hắn lòng tự tin tăng vọt đi trêu chọc một ma sư cấp năm để lại.
Ngồi dưới một gốc đại thụ, Lâm Thiên chịu đựng đau nói với Tiểu Linh:
“Tiểu Linh, giúp ta chữa khỏi vết thương này.”
“Chủ nhân xác định trị liệu? Trị liệu cho người tu vi càng cao, tiêu hao Giới Lực lại càng nhiều, hoàn toàn chữa khỏi vết thương này cần một trăm điểm Giới Lực, với sức sống tế bào của chủ nhân để hồi phục tự nhiên hoàn toàn cần ba ngày.” Tiểu Linh nói.
“Nhanh trị liệu đi, một trăm điểm thì ta có thể chấp nhận được, không cần phải chịu thống khổ này. Hơn nữa thời gian hồi phục đủ cho ta kiếm không biết bao nhiêu Giới Lực.” Lâm Thiên nói.
“Vâng chủ nhân!” Tiểu Linh nói xong dòng nước ấm hội tụ ở miệng vết thương Lâm Thiên, miệng vết thương khép lại với tốc độ mắt thường trông thấy.
“Chủ nhân, người tính sau khi thương thế lành lại bắt đầu tiếp tục săn giết?” Tiểu Linh hỏi.
Lâm Thiên bĩu môi nói:
“Đương nhiên, cảm giác đạt được Giới Lực nhanh như vậy khá thích.”
“Chủ nhân, ta không thể không nhắc nhở người đã giết ma thú trong Vân Đoạn sơn mạch này hết hai mươi phần, chỉ còn lại một phần trăm. Nếu ngài muốn trong thế giới này thời gian dài, đề nghị người tạm ngừng săn giết, nếu không Học viện Ma Pháp Nặc Lan tra xét đến sẽ có rắc rối.” Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
“Không thể nào, sơn mạch lớn như vậy, ma thú bên trong chỉ có chút xíu? Ta mới giết mấy con mà đã chết hai mươi phần trăm, còn lại một phần trăm?!”
“Bởi vì nơi này là nơi lịch lãm phổ biến nhất của Học viện Ma Pháp Nặc Lan, cho nên ma thú nơi này không chỉ có chủ nhân giết, đệ tử Học viện Ma Pháp Nặc Lan cũng sẽ giết, số lượng tất nhiên là cao. Chủ nhân không cần cứ gấp gáp như vậy, bởi vì thực lực chủ nhân dù sao cũng không thể lập tức tăng lên, tăng thực lực lên quá nhanh thì chủ nhân sẽ không chịu nổ.!”
“Tiểu Linh, ta hiện tại có bao nhiêu điểm Giới Lực?” Lâm Thiên hỏi.
“Một ngàn năm trăm điểm thưa chủ nhân!” Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
“Ma pháp không cần ma lực sao?”
“Cần, nhưng với chủ nhân, ma lực hoàn toàn có thể dùng năng lượng ẩn chứa trong tế bào ngài thay thế. Ngài cho rằng cường độ tế bào, sức sống tế bào tăng cường là vô dụng sao?!” Tiểu Linh cười nói.
“Nếu sử dụng năng lượng trong tế bào, vậy chẳng phải là thực lực của ta sẽ giảm xuống sao?” Lâm Thiên nhíu mày hỏi.
“Năng lượng trong tế bào sau khi dùng xong có thể tự động bổ sung, chỉ cần dùng ít một chút, năng lượng trong không khí sẽ bắt đầu bổ sung vào trong cơ thể ngài. Diện tích tế bào cùng không khí tiếp xúc rất lớn, cho nên tốc độ năng lượng bổ sung cực kỳ nhanh. Nếu không phải tiêu hao năng lượng quá nhanh, năng lượng trong tế bào cơ hồ dùng không hết. Hiện tại chủ nhân đã biết chỗ tốt của việc cường hóa các chỉ số cơ bản của tế bào chưa?!” Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên liên tục gật đầu, trong lòng hưng phấn vô cùng, hắn còn tưởng rằng chỉ có thể đi lộ tuyến cường hóa thân thể, thì ra hắn ghê gớm đến vậy. Năng lượng dùng không cạn, đây là khái niệm gì? Ma Pháp Sư khác sau khi thả ra vài cái ma pháp ma lực liền khô kiệt, còn Lâm Thiên có thể hoàn toàn mặc kệ ma lực hao tổn một đám ma pháp. Kể từ đó dù một số Ma Pháp Sư thực lực cao hơn hắn thì hắn dư sức hao hết ma lực đối phương, sau đó đối phương sẽ mặc cho hắn bài bố.
“Tiểu Linh, hiện tại ngươi giúp ta có thể thả ra ma pháp nào?!” Lâm Thiên nói.
Tiểu Linh nói:
“Chỉ ma pháp ngài đã tiếp xúc qua thì ta mới có thể phóng ra, ngài hiện tại có thể phóng xuất ra là bình chướng nước mà nữ hài tử kia đã phát.”
“Cái lốc xoáy ma sư phóng thì sao?” Lâm Thiên hỏi.
“Chủ nhân là nhân loại, không phải ma thú, cách phát ra ma pháp khác nhau. Ma sư là năng lực thiên phú!” Tiểu Linh nói. Lâm Thiên cười cười.
Tuy nói nhiều nhưng bởi vì đối thoại hoàn thành ở trong đầu Lâm Thiên, cho nên mất thời gian khá ngắn. Lúc này, cái lốc xoáy kia đã gần đụng vào bên trên bình chướng nước, bình chướng nước kịch liệt rung động, sắc mặt nữ hài tử dần dần trở nên tái nhợt, hiển nhiên duy trì bình chướng nước làm cho nàng phải cố hết sức.
“Chủ nhân nếu không ra tay thì bình chướng nước của nữ hài tử kia sẽ vỡ tan, hai người dù không chết nhưng phỏng chừng đều chịu thương không nhẹ!” Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên nói.
“Ài, ta vẫn mềm lòng, rất mềm lòng!” Lâm Thiên nói thầm một tiếng, mũi chân điểm nhẹ lướt nhanh trong cây cối, khoảng cách trăm thước chỉ vài lần điểm chân đã vượt qua,