Tinh Giới

Chương 127 : Kỹ chỉ như thế thì chết đi

Ngày đăng: 13:18 30/04/20


– Qua đường? Cái gì!?



Tát Lạc Mông sửng sốt, thấy nụ cười của Lâm Thiên thì tức giận rống to:



– Tiểu tử này, dám trêu chọc ta? Lát nữa sẽ cho ngươi biết tay!



Một tên mập chỉ mặc quần đùi ưỡn bụng bự đứng cạnh Lâm Thiên chỉ điểm:



– Đại nhân, là hắn! Là hắn đốt lữ điếm, còn... Còn giết lão bản!



Tát Lạc Mông nhìn Lâm Thiên, mắt lóe tia hung ác:



– Cái gì?!



Tát Lạc Mông hét to với thuộc hạ đứng bên cạnh:



– Bà nội nó còn đứng đực mặt ra đó? Bắt hắn, mau bắt lại! Không, giết tại chỗ! Phóng hỏa, giết người, xem thành Ma Thú này không có vương pháp sao?



Vương pháp? Dĩ nhiên là có. Nhưng nếu hiện tại Lâm Thiên mặc áo ma pháp sư thì chuyện nhỏ này sẽ không lôi vương pháp chụp lên đầu hắn. Nhưng Lâm Thiên mặc đồ thường, chẳng ra cái gì, cách biệt phong cách ăn mặc Ma Pháp Sư cao quý quá xa.



Thực lực thành vệ binh không quá cao nhưng mỗi người có tu vi từ Kiếm Sĩ trung giai đến Đại Kiếm Sĩ, mười người lăm lăm rút đao có chút đáng sợ. Nhưng chút sức uy lực này hù Dong Binh hay mạo hiểm giả bình thường còn được, Lâm Thiên dửng dưng như không.



Khóe môi treo nụ cười khinh miệt, Lâm Thiên lạnh lùng nói:



– Hay cho thủ thành đại nhân, bao che huynh đệ của mình mở hắc điếm cướp bóc khách nhân rồi giết chết bỏ phơi thây hoang dã. Ngươi không chọc tới trên đầu của ta thì trên đời nhiều chuyện hắc ám ta không thèm xen vào, nhưng chọc phải ta, dù hôm nay ngươi không tìm ta thì ta cũng sẽ kiếm ngươi nói chuyện!



Lâm Thiên lạnh lùng liếc đám thành vệ binh cầm đao:



– Nhìn bộ dạng của các ngươi ước chừng ngày thường đi theo tên thủ thành khốn kiếp này làm nhiều chuyện thiếu đạo đức. Ta không muốn xen vào những chuyện này, thu đao của các ngươi lại, nếu hôm nay, nơi này sẽ có máu chảy thành sông!



Giọng điệu của Lâm Thiên chọc Tát Lạc Mông tức giận bật cười nói:



– Ngươi thích nói sao thì nói, tóm lại chút nữa ngươi sẽ là người chết. Đứng đó làm gì? Giết hắn!



Tuy đám thành vệ binh hơi kiêng dè nhưng không quá sợ Lâm Thiên. Trong tay Lâm Thiên một là không cầm ma trượng, hai không nắm kiếm, người không có dao động ma pháp hoặc đấu khí, nhìn sao cũng giống người bình thường.



Lâm Thiên than dài, hắn không muốn một lúc giết nhiều người, lòng máy động, một con hỏa long to lớn xuất hiện trên đầu hắn. Hỏa long vừa xuất hiện, nhiệt độ bốn phía thoáng chốc tăng cao nhiều. Các Dong Binh vây xem giật mình thụt lùi ra xa hơn mười thước.



Tát Lạc Mông hoàn toàn biến sắc mặt:



– Ma Pháp Sư!?



Một Ma Pháp Sư có thể thuấn phát hỏa long lục giai thì Tát Lạc Mông không trêu vào nổi, dù là thành chủ đại nhân cũng phải ứng đối hết sức cung kính. Tiếng đao kiếm liên tục rớt xuống đất, đám thành vệ binh không lớn gan đến mức đấu với hỏa long to lớn trên đỉnh đầu.



Tát Lạc Mông tức giận quát:



– Khốn kiếp! Các ngươi...! Các ngươi quên ngày thường lão tử đối xử tốt với các ngươi như thế nào sao?
Gia Lý gật đầu nói:



– Ta biết.



Ra khỏi cửa hàng của Gia Lý, Lâm Thiên đi hướng học viện ma pháp Hán Tư. Người giữ cổng học viện đã quen mặt Lâm Thiên, không hề ngăn cản, dễ dàng thả hắn vào. Có một phần là thủ vệ tự biết lượng sức mình, cho dù có ngăn cản cũng không ngăn được.



Nhã Sa trông thấy Lâm Thiên thì reo lên chạy đến.



Lâm Thiên vuốt đầu Nhã Sa, cười nói:



– Tiểu Sa, ta mới thấy muội trở lại ma pháp, rất giỏi, thủy tiễn to hơn lần trước nhiều.



Nhã Sa chu môi:



– Ca ca đang chê cười ta!



Lâm Thiên nhìn quanh, không thấy lão Ốc Luân đâu:



– Ha ha, không có, sao ca ca cười tiểu Sa được? Lão Ốc Luân đâu, sao không thấy người?



Nhã Sa trả lời:



– Lão sư bận công việc, nghe nói tổ chức đại tái ma pháp gì đó, hình như là mấy học viện ma pháp cộng đồng tổ chức, địa điểm nằm ở thành Lôi Vân nhưng không trong học viện chúng ta mà là học viện ma pháp cao cấp hoàng gia đế quốc Lôi Vân. Hai ngày này Ái Lệ Ti tỷ tỷ dạy ma pháp cho ta, Ái Lệ Ti tỷ tỷ siêu lợi hại!



Lợi hại, đương nhiên lợi hại, không lợi hại sao được? Đây là một con ngân long ở đỉnh đẳng cấp.



Lâm Thiên nhìn Ái Lệ Ti bình tĩnh đứng một bên, mỉm cười nói:



– Đa tạ Ái Lệ Ti tiểu thư!



Trách nhiệm của Ái Lệ Ti chỉ là bảo vệ Nhã Sa, dạy ma pháp cho nàng đã vượt qua chức trách nên Lâm Thiên phải cảm ơn một tiếng.



Ái Lệ Ti lạnh nhạt nói:



– Ta làm vậy không tính là báo đáp ngươi, chỉ vì Nhã Sa rất đáng yêu nên ta thích dạy. Yên tâm, thời gian ba năm sẽ không thiếu một ngày.



Lâm Thiên ngượng ngùng:



– A, Ái Lệ Ti tiểu thư, ta không có ý đó.



Lâm Thiên hỏi thầm Tiểu Linh:



– Tiểu Linh, làm sao để giúp Ái Lệ Ti đến thần giai?



– Chủ nhân, Ái Lệ Ti không đột phá được vì ngân long là rồng ma pháp, thân thể không mạnh bằng long tộc khác. Long tộc đột phá yêu cầu cơ thể rất cao, dù là ngân long cũng vậy. Ái Lệ Ti đã ở đỉnh thánh giai, chỉ cần tăng mạnh thể chất của nàng thêm một chút là sẽ giúp nàng đột phá được. Vì hình thể long tộc quá khổng lồ cần nhiều giới lực, đại khái một vạn duy. Chủ nhân muốn giúp Ái Lệ Ti đột phá sao?