Tinh Giới
Chương 129 : Dự cảm không may
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Quốc sư, một trong pháp sư tham gia cuộc vây công cự long hỏa hệ lên tiếng:
– Bệ hạ, thần cho rằng Ái Lệ Ti sẽ không làm chuyện có hại đến nước ta, dù sao giữa nhân loại và long tộc có điều ước. Long tộc xem trọng lời thề còn trịnh trọng hơn nhân loại chúng ta nhiều. Nhưng vì tránh cho rắc rối vẫn phải cảnh cáo người bên dưới tuyệt đối đừng chọc vào tiểu cô nương tên Nhã Sa, trêu vào tiểu cô nương thì rắc rối to. Theo thần biết thì sư phụ của nàng, Ốc Luân viện trưởng đã là Pháp Thánh chứ không phải Đại Ma Đạo Sư như bên ngoài lan truyền. Cộng thêm một con cự long thần giai, ca ca bí ẩn của nàng ta dường như không dễ chọc. Theo tin mới nhất thì ca ca của nàng là ma võ song tu, tu vi ma pháp đến Đại Ma Đạo Sư, võ kỹ ước chừng là Đại Kiếm Sư, còn tinh thông ma pháp không chỉ một hệ.
Áo Đinh Lôi gật đầu nói:
– Quốc sư nói có lý!
Hướng tướng mở miệng nói:
– Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu lên!
– Nói.
Hữu tướng mở lời:
– Gia gia của Nhã Sa bị thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang giết, mà đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang là con riêng của Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn. Mấy năm nay Dong Binh đoàn Huyết Lang làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, được đánh giá rất kém, nhưng vì có... Nên đến nay không người đụng vào Dong Binh đoàn Huyết Lang, khiến nó biến thành Dong Binh đoàn cấp A có ba ngàn đoàn viên.
Áo Đinh Lôi làm hoàng đế sao không rõ ràng chuyện như vậy? Áo Đinh Lôi biết hữu tướng và Trấn Nam Vương có xích mích nhưng tay Trấn Nam Vương nắm binh mã khá nhiều, làm việc hơi kiêu căng.
Áo Đinh Lôi suy tính một phen, lạnh nhạt nói:
– Dán bố cáo đi. Dong Binh đoàn Huyết Lang làm nhiều việc ác, nên bị xóa sạch! Quốc sư, chuyện này do ngươi phụ trách. Trừ đoàn trưởng kia ra hữu tướng biết phải làm gì những người khác rồi.
Quốc sư khom người hành lễ:
– Tuân lệnh thưa bệ hạ!
Áo Đinh Lôi vẫy tay:
– Tất cả lui xuống đi, nên cảnh cáo hãy cảnh cáo, ta không muốn có ngày thấy ai đó chạy đến trước mặt của ta khóc lóc kể lể nhi tử của mình bị người ta nhân đạo hủy diệt!
Quốc sư và hữu tướng cùng hành lễ:
– Chúng thần cáo lui!
Hai người lùi mười bước sau đó xoay người rời khỏi đại điện.
Trong học viện ma pháp Hán Tư.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Chúc mừng, chúc mừng tu vi của Ái Lệ Ti tiểu thư tiến bộ thêm một bước.
Ái Lệ Ti nhẹ nhàng hành lễ:
– Đa tạ Lâm Thiên công tử giúp đỡ!
Tu vi thần giai hiện tại của Ái Lệ Ti khó mở miệng kêu đại nhân nhưng gọi thẳng tên Lâm Thiên thì không tốt, thế là nàng thêm hai chữ công tử đằng sau tên.
Ái Lệ Ti mắt lóe tia sáng lo lắng hỏi:
– Lâm Thiên công tử, không biết làm như vậy có gây tổn thất lớn gì cho công tử không?
Lâm Thiên lặp lại xong hắn đã hận Vương Hạo thấu xương, nếu lúc này gã mà ở trước mặt hắn thì Lâm Thiên đã một bàn tay đập chết.
Vương Hạo đắc ý nói:
– Ha ha ha! Tốt, bé ngoan, vậy đại ca sẽ thỏa mãn ngươi một lúc. Nhưng lần sau cầu ta thì gọi ca ca không được, phải kêu gia gia biết không? Ha ha ha ha!
Chốc lát sau trong ống nghe phát ra tiếng Chu Dao khóc kêu:
– Tiểu Lâm Tử, đừng đến, đừng đến! Bọn họ có rất nhiều người, ai nấy đều là cao thủ, còn mang súng!
– Dao nhi, đừng sợ, ta lập tức đến cứu nàng ngay!
Lâm Thiên dịu dàng hỏi:
– Vương Hạo không làm gì tổn thương nàng đi?
– Vẫn chưa, Tiểu Lâm Tử, xin đừng đến!
Chu Dao còn muốn nói điều gì nhưng bị Vương Hạo kéo ra, trong ống loa lại truyền ra giọng gã khiến Lâm Thiên buồn nôn:
– Lâm Thiên, ngươi có ngon thì đến đây, nếu ngươi đi một mình ta sẽ cho ngươi xem miễn phí ta và Chu Dao đại chiến trên giường. Nếu ngươi kêu thêm người, ha ha ha, ngại quá, ngươi chờ nhặt xác cho Chu Dao đi!
Vương Hạo nói xong cúp máy cái rụp.
Mắt Lâm Thiên bắn ra tia hung ác:
– Tiểu Linh, còn bao lâu nữa?
Tiểu Linh trả lời:
– Ba phút thưa chủ nhân.
– Được!
Lâm Thiên hít sâu một hơi nhắm mắt lại, hắn biết lúc này tức giận chỉ vô dụng, tỉnh táo mới là lẽ phải.
Ba phút sau, xe Lâm Thiên đã đậu trong bãi đỗ xe tòa nhà.
Di động của Lâm Thiên lại vang lên, là giọng Vương Hạo:
– Lâm Thiên, a, không tệ, có chút thủ đoạn, mau vậy đã tìm được chỗ này.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Vương Hạo, chiến đấu giữa nam nhân với nhau đừng liên lụy đến nữ nhân.
– Lâm Thiên, ngươi ngây thơ quá. Bất cứ chuyện gì chỉ cần đạt đến mục đích thì thủ đoạn không quan trọng. Được làm vua thua làm giặc, đây là lịch sử dạy cho chúng ta!
Vương Hạo cười nhạo:
– Đấu một mình với ngươi? Nói thật là ta không có tự tin, nhưng ta có nhiều tài nguyên để sử dụng mắc gì tốn sức chịu thiệt đơn độc đánh với ngươi?