Tinh Giới
Chương 13 : Mất laptop!
Ngày đăng: 13:17 30/04/20
Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Cái gì? Sơn Bản Thái Dương đã trốn về Nhật Bản?” Lôi Bằng giận dữ hỏi. “Các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Xuất động tổ A còn để hắn trốn thoát! Tổ A không phải có mấy thành viên thực lực rất cao hay sao?”
Hứa Cường đứng trước mặt Lôi Bằng, cười khổ nói: “Cục trưởng, Sơn Bản Thái Dương ẩn giấu rất sâu, nhẫn thuật của hắn sợ là đã đạt tới Thượng Nhẫn cảnh giới rồi. Lần hành động này, lẽ ra nên để Long tổ hành động, trong tổ A mặc dù cũng có vài người thực lực không tồi. Nhưng so với Thượng Nhẫn chênh lệch không nhỏ. Lần truy bắt này không tổn thất thành viên nào đã rất may mắn rồi!”
Lôi Bằng nhíu mày: “ Sơn Bản Thái Dương lại là một tên Thượng Nhẫn. Tin tức quan trọng như vậy mà chúng ta không biết. Hứa Cường, cục tình báo cần phải tăng mạnh công tác hơn nữa!”
Lôi Bằng giao cho Hứa Cường một cái usb rồi nói tiếp: “Trong này có tư liệu về một số quan viên bị tổ chức Sơn Khẩu mua, ngươi đi mời bọn họ tới Cục bảo an uống trà!”
Hứa Cường cầm lấy usb rồi nhận lệnh rời đi.
“Tiểu Vương, lập tức báo cho mấy người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ qua đây. Máy vi tính của ta như vậy mà dễ dàng bị xâm nhập, lần này may mắn đối phương là một người Trung Quốc có hảo tâm. Nếu như đối phương là người của thế lực đối địch thì hậu quả ngươi có thể tưởng tượng. Mẹ nó, mặc dù biết máy tính không đáng tin nhưng vẫn phải sử dụng!” Lôi Bằng hít sâu một hơi, điều tiết trạng thái của mình một chút. Sơn Bản Thái Dương chạy trốn, điều này làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực, cầm lấy điện thoại nội bộ: “Lão Long, là ta – Lôi Bằng. Nói cho ngươi một tin tức: một người phụ trách của tổ chức Sơn Khẩu tại Trung Quốc – Sơn Bản Thái Dương là một Thượng Nhẫn. Ta cho người đi bắt hắn, không ngờ lại trốn thoát về Nhật Bản. Hắn phạm vào rất nhiều đại tội, nếu có cơ hội, ta sẽ để Long tổ của ngươi đi diệt trừ hắn!”
“Thượng Nhẫn? Đây là thất trách của Long tổ ta, Yên tâm, chuyện này ta sẽ lo. Lão Lôi, giọng của ngươi có vẻ rất tức giận, hạ hoả đi, đã lớn tuổi rồi mà nổi giận thì không tốt cho thân thể đâu!” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười nói sang sảng.
“Gần đây ta không thể nào cười nổi. May mắn là sự việc ở Quốc Khánh cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm qua đi. Chờ thêm một thời gian nữa, ta chắc là có thể thoải mái một chút, lúc đó sẽ đi ra ngoài giải sầu. Được rồi, Lão Long, không nói với ngươi nữa, còn một đống việc chờ ta đi làm đây!”
Vừa cúp điện thoại thì người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ đã tới.
“Các ngươi kiểm tra một chút, máy tính của ta có phải có lỗ hổng nào không. Mặt khác, thử xem có thể được vết tích người xâm nhập kia lưu lại không!” Lôi Bằng đứng trách ra, để mấy người bên bộ phận kĩ thuật công nghệ tới kiểm tra.
“Đại cao thủ? Tôi không phải, nếu tôi là cao thủ thì ngày đó cũng không thiếu chút nữa là mất mạng!” Nhớ tới lần đỡ đạn đó mà Lâm Thiên vẫn còn cảm thấy sợ.
“Cô muốn mua cái gì thế? Sao lại rủ tôi? Mấy người bạn cùng phòng đâu?”
Chu Dao lắc đầu nói: “Không biết, mới sáng ra đã không thấy họ rồi. Tôi muốn mua một cái laptop. Từ Bắc Kinh trở về, tôi phát hiện cái laptop của tôi đã biến mất. Tôi thấy an ninh trong trường cũng không kém, không ngờ lại bị mất đồ, sớm biết như vậy tôi đã mua một cái két sắt rồi!”
Lâm Thiên lắc đầu: “Tỉ lệ bị trộm bên ký túc xá nữ các cô thường rất cao. Nhưng cô cũng đâu cần phải mua cái mới, biết đâu cái cũ còn có thể tìm lại được!”
“Hi vọng sợ là không lớn, tôi mỗi ngày đều cần dùng máy tính, cho nên trước tiên cứ mua một cái bình thường để dùng tạm đã.” Chu Dao nói.
“Chủ nhân, người hỏi Chu Dao một chút về cái laptop bị mất của nàng đi, chẳng hạn như: của hãng nào, kiểu dáng, màu sắc như thế nào … Tiểu Linh có thể hỗ trợ tìm giúp!” Tiểu Linh nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu rồi quay sang hỏi Chu Dao: “Cái máy tính của cô là của hãng nào? Kiểu dáng, màu sắc như thế nào?”
Chu Dao kinh ngạc nhìn Lâm Thiên rồi nói: “Là của hãng Apple, bốn nhân, ổ cứng hai ngàn G, mặt trên có hình bức tranh thanh sơn lục thuỷ đồ.”
Lâm Thiên dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh: “Tiểu Linh, tìm được không?”
“Tìm được rồi chủ nhân, máy tính của Chu Dao đang lên mạng ở trong phòng quản lý dưới lầu ký túc xá của nàng.” Tiểu Linh hưng phấn nói tiếp: “Thế nào chủ nhân, có phải là muốn lấy nó?”
“Hắc hắc, ngươi đúng là một tiểu quỷ mà!” Lâm Thiên mắng một tiếng.
Làm sao để Chu Dao biết cái máy tính của nàng đang ở trong phòng quản lý mà không khiến nàng nghi ngờ, đúng là vấn đề đau đầu. Nhưng Lâm Thiên lập tức không để ý nữa, bởi vì tên Lâm Uy lúc trước tìm tới hắn đang đứng trước mặt hai người.