Tinh Giới
Chương 131 : Thiên Hổ bang huỷ diệt
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Tiểu Linh sớm tăng ma pháp phòng ngự trên người Lâm Thiên, cũng là Đại Địa Thủ Hộ. Nhưng vì tiện cho Lâm Thiên hành động nên Đại Địa Thủ Hộ dán sát người hắn, những nhẫn giả giáng xuống từng nhát đao trầm đục, đao bị bật ra. Trả lại đao của họ là đao quang sáng choang Lâm Thiên vung ra.
Lâm Thiên giết nhẫn giả cuối cùng trừ Sơn Bản Thái Dương ra:
– Các ngươi không nên chạy đến mảnh đất Trung Hoa giương oai, càng không nên chọc trên đầu Lâm Thiên ta!
Mắt Sơn Bản Thái Dương lóe tia tuyệt vọng, tuy bây giờ còn mấy tay súng của Vương Hạo không ra tay nhưng đã bị hù ngây người, làm sao đánh lại Lâm Thiên?
Sơn Bản Thái Dương nói:
– Lâm Thiên quân, ngươi rất mạnh, rất mạnh, nhưng ngươi không giết ta được!
Sơn Bản Thái Dương đảo ngược đao võ sĩ đâm vào bụng mình, miệng phun máu.
Sơn Bản Thái Dương quỳ xuống:
– Đại đế quốc Nhật Bản... Cộng vinh... Vạn...
Chữ tuế không phun ra Sơn Bản Thái Dương đã ngã xuống đất tắt thở, đôi mắt kia trợn to nhìn hướng Vương Hạo, Lâm Uy.
Vương Hạo sợ muốn tè trong quần, đũng quần ướt nhẹp:
– A! Bắn súng, mau bắn!
Đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn súng ngắn không ngừng bay ra, Lâm Thiên tùy ý vung mấy đường đao võ sĩ, viên đạn bị hất ngược về. Mấy tên bắn súng trán trúng đạn gục xuống.
Nguyên đại sảnh người của phe Vương Hạo chỉ còn lại gã và Lâm Uy. Tuy Chu Dao sợ máu nhưng nàng càng sợ Lâm Thiên bị thương nên luôn trợn to mắt nhìn. Lúc đánh nhau tốc độ hai bên quá nhanh, bằng vào ánh mắt của Chu Dao không nhìn được gì. Khi Chu Dao nhìn rõ ràng thì thắng thua hai bên đã phân, người Lâm Thiên không dính một giọt máu, đối phương chết xếp lớp.
– Vương Hạo, Lâm Uy, các ngươi không nên dây vào ta!
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Bằng vào các ngươi không có tư cách chọc vào ta. Tự sát đi, ta vốn định lăng trì các ngươi nhưng Dao nhi ở đây vì vậy xem như các ngươi may mắn.
Lâm Uy, Vương Hạo liếc nhau, thấy hãi hùng trong mắt đối phương.
Lâm Uy đột nhiên quỳ xuống liên tục dập đầu hướng Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, nghĩ tình mọi người cùng họ Lâm mà tha cho ta một lần, tha ta một lần đi! Phải rồi, ta còn nợ ngươi hai trăm triệu USD, nếu ngươi giết ta thì không lấy được!
Vương Hạo sợ hãi ướt quần nhưng không quỳ lạy như Lâm Uy mà uy hiếp:
– Lâm Thiên, ngươi thả ta ra, không thì phụ thân của ta sẽ tìm ngươi tính sổ, ngươi sẽ gặp rắc rối to!
Lời uy hiếp này nhìn thật là yếu ớt. Người dám đụng vào xã hội đen đẳng cấp thế giới như tổ Sơn Khẩu, sợ Thiên Hổ bang nho nhỏ nhà ngươi sao?
Lâm Thiên phớt lờ Vương Hạo, cười lạnh nói với Lâm Uy đang dập đầu:
– Biết không? Thật ra chúng ta là anh em họ. Phụ thân của ngươi là đệ đệ ruột của phụ thân ta.
Lâm Uy ngước đầu, reo lên:
– Tiểu Lâm Tử nói bậy bạ gì vậy? Ta chỉ nằm mơ, ta không phải thần linh gì, cũng không muốn làm thần. Dù ta có thành thần linh cũng sẽ ở bên cạnh Tiểu Lâm Tử!
Lâm Thiên nhìn chăm chú vào mắt Chu Dao:
– Nếu nàng thật sự thành thần linh muốn rời khỏi ta thì ta sẽ không trách Dao nhi.
Lâm Thiên hét to:
– Ui da, mưu sát chồng!
Chu Dao rút về tay nhéo eo Lâm Thiên:
– Hừ hừ, Tiểu Lâm Tử còn dám nói linh tinh nữa không?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Rồi rồi, không nói lung tung nữa, không nói.
Lâm Thiên đưa Chu Dao đến phòng ngủ, hắn cũng trở về phòng mình. Trong phòng ngủ, Ngụy Phong cô đơn một mình lướt web.
Lâm Thiên cười tủm tỉm hỏi:
– Lão Ngụy, một mình trốn ở đây xem phim heo hả?
Ngụy Phong thở dài:
– Lão tam, tiểu Bạch đi rồi, lão tứ cũng đi. Tiểu tử nhà ngươi thường hay ở bên ngoài không về phòng, phòng ngủ chúng ta thật lạnh lẽo.
Lâm Thiên vỗ vai Ngụy Phong, cười nói:
– Làm nam nhân phải chịu được cô đơn. Tưởng tượng lão tứ sống như người rừng trên đảo hoang, nghĩ đến tiểu Bạch cả ngày đối mặt vách tường vùi đầu tu luyện, có phải là thấy thoải mái hơn nhiều không?
Ngụy Phong lắc đầu.
Lâm Thiên nói:
– Lão Ngụy, nếu muốn nội công tâm pháp này nọ thì ta sẽ đưa cho ngay bây giờ, nhưng không gian trưởng thành sẽ rất ít. Nếu lão Ngụy muốn công pháp tu chân vậy chờ thêm một lúc, ta còn thiếu chút xíu thực lực nữa mới làm ra công pháp tu chân, ha ha.
Ngụy Phong nói:
– Vậy ta sẽ chờ. Lão tứ, tiểu Bạch đều tu chân, nếu ta chỉ luyện nội công thì mãi mãi không theo kịp bước chân của họ.
Đêm nay hiếm khi Lâm Thiên không vào không gian Tinh Giới, hắn cùng Ngụy Phong trò chuyện nhảm nhí, mãi đến khuya mới ngủ.
Hôm sau trời đổ mưa, nhiệt độ không khí giảm nhiều. Chu Dao gửi tin nhắn qua điện thoại: Tiểu Lâm Tử, giảm nhiệt độ rồi, nhớ mặc thêm áo đừng để bị cảm.
Lâm Thiên đọc tin nhắn, buồn cười. Một cao thủ thiên giai muốn bị cảm cũng khó.
Lâm Thiên lập tức nhắn tin lại: Dao nhi cũng vậy, mặc thêm mấy bộ đồ đi, bên ngoài vừa mưa vừa gió. Hôm nay Dao nhi hãy ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, dù sao thế giới này sắp biến thiên, có vài thứ học cũng vô dụng.
[Có ai như Tiểu Lâm Tử không? Còn khuyên ta đừng đi học! Biến thiên? Biến cái gì?]