Tinh Giới
Chương 139 : Tụ họp gia tộc
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Lâm Thiên biết những điều này do Tiểu Linh sưu tầm trên mạng.
Lâm Thiên cười nói:
– Dao nhi nhớ đừng nói mấy thứ này ra ngoài, nếu không gây ra rắc rối thì không hay.
Nhưng dù có rắc rối thì hiện tại Lâm Thiên không sợ. Giới lực sung túc nên Lâm Thiên cũng tự tin tràn đầy, dù là lão quái Nguyên Anh kỳ thì sao? Nếu chọc giận Lâm Thiên, mấy chục vạn giới lực hình thành công kích phát ra thì...
Chu Dao gật đầu đồng ý ngay:
– Tiểu Lâm Tử, đương nhiên ta sẽ không nói ra. Phải rồi, Tiểu Lâm Tử có thể cùng ta tham gia một cuộc tụ họp gia tộc không?
Lâm Thiên hỏi:
– Tụ họp gia tộc? Là tụ hội của gia tộc nàng? Người ngoài có thể tham gia sao?
Chu Dao trả lời:
– Là tụ họp trong gia tộc, mỗi năm vào lúc này tộc nhân phải tranh thủ quay về tham dự. Có thể mang bạn gái, bạn trai về luôn!
Lâm Thiên cười nói:
– Dù mang về cũng phải chờ xem tộc nhân có công nhận không đã. Ta ước chừng mỗi năm mang bạn trai, bạn gái về có khá nhiều bị tách rời đúng không?
Vẻ mặt Chu Dao buồn bã gật đầu nói:
– Đúng rồi, năm ngoái một chị họ của ta dẫn bạn trai về. Bạn trai của chị họ cũng khá xuất sắc nhưng vì gia thế rất bình thường nên cuối cùng bị buộc tách ra. Sau này chị họ không dám gặp lại bạn trai cũ nữa, vì nếu gặp nhau sẽ mang đến tai nạn cho người ta. Sau chuyện đó chị họ của ta thay đổi thành con người khác, rất lạnh lùng.
Lâm Thiên an ủi:
– Đừng suy nghĩ những chuyện đó, nó sẽ không xảy ra với Dao nhi, tin ta đi. Ha ha ha, khi nào thì bắt đầu? Ta đi với Dao nhi.
Chu Dao đáp:
– Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, gồm ba ngày. Bình thường hôm nay sẽ trở lại, vì tộc nhân phải đến dự liên hoan giữa trưa mai đông đủ.
Lâm Thiên cười hỏi:
– Tất cả người? Dao nhi, tộc nhân Chu gia chắc không ít, làm sao tụ họp nổi?
Chu Dao trả lời:
– Cũng không phải mọi người, nếu quan hệ quá xa thì không cần trở lại. Số người khoảng ba, bốn trăm.
Lâm Thiên gật gù, thế mới hợp lý.
– Dao nhi, khi tụ họp các người sẽ làm những gì?
Lâm Thiên chưa từng tham gia tộc hội một gia tộc lớn nên khá tò mò.
– Cũng không có gì, với ta thì trước kia là ăn chung mấy bữa cơm với tộc nhân khác, hành lễ thăm hỏi trưởng bối. Với người khác có lẽ thêm vào chắp nối với nhau, rồi gia tộc phân phối lại quyền lợi, ích lợi gì đó.
Chu Dao nói:
– Tiểu Lâm Tử, ta có một ca ca, là con của đại nương, có lẽ hắn hơi khó ở chung. Và... Và...
Lâm Thiên thấy Chu Dao ấp úng thì hỏi dồn:
– Và sao?
– Và có ý tưởng khác lạ với ta!
Chu Dao nói xong căng thẳng nhìn Lâm Thiên:
– Tiểu Lâm Tử, đến chừng đó hai người nhớ đừng gây gổ.
Lão nhân lên tiếng:
– Nếu vậy ta nghĩ ta rất khó để tôn nữ của mình cùng một người không rõ chi tiết.
Chu Dao vội la lên:
– Gia gia cũng muốn can thiệp chúng ta?
Lão nhân không trả lời, chỉ nhìn Lâm Thiên chăm chú.
Lâm Thiên không chút nhân nhượng nhìn thẳng mắt lão nhân:
– Lão gia tử, ta không muốn giữa chúng ta sinh ra mâu thuẫn gì, điều này sẽ khiến Dao nhi rất khó xử.
– Lâm Thiên, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Chu Hồng, phụ thân của Chu Dao trầm giọng hỏi:
– Tuy thân phận cố vấn đặc biệt Long tổ tôn quý nhưng Chu gia tích lũy mấy trăm năm, thực lực hơn xa ngươi tưởng tượng.
Lâm Thiên nói:
– Bá phụ đừng hiểu lầm, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, giống như người thân, như bằng hữu chứ không phải kiểu tra hỏi thế này.
Lặng im, lặng im thật lâu. Sắp tới tháng mười hai, nhiệt độ không khí rất lạnh nhưng trán Chu Dao toát mồ hôi. Lâm Thiên nắm tay Chu Dao đưa dòng nước ấm vào người nàng, xóa tan cảm giác căng thẳng, mồ hôi trên trán biến mất.
– Lâm Thiên, thực lực của ngươi có vẻ mạnh hơn chúng ta nghĩ, không nhiều thanh niên dám nói chuyện kiểu đó trước mặt chúng ta.
Lão nhân mở miệng nói:
– Nếu ta không đoán sai, tu vi của ngươi không chỉ là sơ kỳ địa giai đi? Lần trước phụ thân của Dao nhi có lẽ đã nhìn lầm.
Chu Hồng nghe phụ thân nói xong sửng sốt, gã quan sát kỹ Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, lần trước ngươi che giấu thực lực?
Lần trước Lâm Thiên mới là sơ kỳ địa giai, hiện tại đã là sơ kỳ thiên giai, quãng thời gian mới không lâu, hắn không tiện nói mình vừa tiến bộ.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Coi như đi, bất cứ lúc nào cũng phải để lại một tay mới sống lâu hơn chút.
Chu Hồng nổi lên chiến ý, đứng dậy nói:
– Tiểu tử giỏi, thật sự che giấu thực lực. Hãy dùng thực lực thật ra đây, chúng ta so tài!
Lâm Thiên nửa cười nửa không nhìn Chu Hồng:
– Bá phụ có chắc là muốn ta dùng thực lực thật so tài với bá phụ không?
Chu Hồng hét to:
– Vớ vẩn! Dùng hết sức đi, dùng thực lực của ngươi chứng minh ngươi có thể bảo hộ được Dao nhi!
Chu Dao vội ngăn cản:
– Phụ thân!
Mấy hôm trước Chu Dao đã thấy Lâm Thiên đánh nhau, những nhẫn giả lợi hại vậy mà chết hết trong tay hắn. Chu Dao sợ Lâm Thiên sẽ bị thương phụ thân của mình, cho dù phụ thân không quan tâm nàng đủ nhiều.
Chu Hồng phất tay nói:
– Yên tâm, ta sẽ không tổn thương hắn.