Tinh Giới

Chương 153 : Hoàng Hà bang diệt! (1)

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Đi vào trong phòng, Lâm Thiên tắm rửa một cái rồi vào không gian Tinh Giới.



– Lâm đại ca!



Dương Tuyết, Dương Thi thấy Lâm Thiên thì reo lên chạy tới, một trái một phải ôm hắn. Mắt Lâm Thiên lộ tia áy náy, mấy ngày nay hắn không chơi với hai nàng, Dương Tuyết và Dương Thi chỉ có thể ở trong không gian Tinh Giới nhỏ hẹp. Nhưng hiện tại Lâm Thiên không rảnh ở cùng bọn họ, đã lâu hắn không đi chỗ Nhã Sa, chắc nàng rất nhớ hắn. Trong thế giới Thiên Long Bát Bộ ước chừng đã qua bảy, tám ngày, không biết Đạp Tuyết ra sao. Có lẽ Hoàng Hà bang nghĩ Lâm Thiên cho bọn họ leo cây.



Ồn tồn một lúc rồi Lâm Thiên đi thế giới Thiên Long Bát Bộ trong đôi mắt lưu luyến của Dương Thi, Dương Tuyết. Vừa đến thế giới Thiên Long Bát Bộ, Lâm Thiên liền nghe một thanh âm chán ghét.



– Mau, mau, bao vây nó, bắt được bán đi thì nửa đời sau chúng ta không lo không có bạc xài!



Trong tiếng ồn ào Lâm Thiên nghe Đạp Tuyết hí dài, không ngờ có người tìm đến Đạp Tuyết và muốn bắt nó đem bán. Lâm Thiên nổi giận, nhún mũi chân nhanh như tia chớp bay hướng thật ra thanh âm.



Khoảng hai mươi người, mỗi người cưỡi ngựa, cầm dây thừng chậm rãi tới gần Đạp Tuyết bị bao vây vào giữa. Thị lực của Lâm Thiên rất tốt, cách thật xa vẫn thấy được giận dữ trong mắt Đạp Tuyết, một chút ai oán. Giận vì hai mươi người bắt nó, ai oán thì Lâm Thiên đoán là Đạp Tuyết đang trách hắn làm chủ nhân tại sao vứt bỏ nó nhiều ngày.



Giọng Lâm Thiên như từ chín tầng địa ngục vọng lên, lạnh thấu xương:



– Các ngươi đã không có nửa đời sau, cho nên các ngươi không cần lo về bạc.



Hai mươi người nhìn Lâm Thiên lặng lẽ đến gần bọn họ, hoàn toàn biến sắc mặt.



Một người kinh kêu:



– Tu... Tu La Lâm Thiên?



Người đó vội ném dây thừng đi, rút đao giắt bên hông ra.



Thừa dịp đám người này kinh sợ, Đạp Tuyết nhanh như tia chớp lao ra vòng vây trở lại bên cạnh Lâm Thiên.



Lâm Thiên lạnh lùng nói:



– Ta nghĩ các ngươi nên biết đây là ngựa của ta, vậy mà dám nhắm vào nó, thật là chán sống!



Hai mươi người lắp bắp nói:



– Chúng ta quan sát nó mấy ngày, tưởng... Tưởng là ngươi đã...



Tuy người đông thế mạnh nhưng bọn họ không nghĩ bằng vào số đông có thể bắt được Lâm Thiên, cho nên không người ngốc nghếch rống một câu: Chúng ta đông người, mọi người cùng nhau xông lên đi.



– Hừ! Tưởng ta đã chết đúng không?



Lâm Thiên vỗ đầu to của Đạp Tuyết, hừ mạnh:



– Trong đám người các ngươi có một sẽ sống sót rời khỏi đây.



Lâm Thiên thốt lời làm đám người này hoàn toàn biến sắc mặt, cái này là đang buộc bọn họ tàn sát nhau.



Lâm Thiên nói:



– Đừng hòng trốn, nếu ngươi trốn thoát thì ta viết ngược chữ Lâm của mình!




Mảng lớn phong nhẫn vụt qua, ba, bốn mươi người chưa đến gần Lâm Thiên mười thước đã ngã gục dưới đất. Động tác khủng bố khiến những người lao lên chậm hơn vội xoay người chạy trốn vào trấn.



Ngoài trấn từ Lâm Thiên còn có nhiều nhân vật giang hồ chạy đến. Bọn họ không ở trong trấn, chuyên chờ tại đây vì muốn trước tiên thấy Lâm Thiên ra tay. Chờ đợi nhiều ngày rốt cuộc không khiến bọn họ thất vọng, Lâm Thiên đến, vừa ra tay đã khủng bố giết ba, bốn mươi người.



– Mới rồi là kiếm khí hay cái gì?



– Hình như không phải, độ mạnh kém hơn công kích bằng kiếm khí nhiều nhưng cũng rất khá rồi, giết vài người không lãng phí chút nào. Thực lực của Lâm Thiên mạnh hơn tưởng tượng nhiều!



Người nói chuyện là một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi, ánh mắt rất sắc bén.



– Lợi hại hơn nữa thì sao? Hoàng Hà bang tụ tập toàn bộ người tổng cộng khoảng một ngàn, những người vừa rồi chỉ là tôm tép. Nếu là cao thủ Hoàng Hà bang thì không dễ đối phó như vậy!



– Không sai, Cam Hoành bang chủ Hoàng Hà bang, Võ Giả phó bang chủ là cao thủ hàng đầu, thực lực không thua Kiều Phong ngày xưa.



– Gì mà Kiều Phong, hắn đã sửa tên Tiêu Phong!



***



Lâm Thiên không quan tâm đám nhân vật giang hồ đó, với tu vi hiện tại của hắn không cần để bụng những người chưa đến thiên giai.



Thiên giai, ngày xưa tu vi của Kiều Phong chắc cỡ trung kỳ thiên giai. Đoàn Dự thì thực lực cỡ hậu giai thiên giai. Người dưới thiên giai không lọt vào mắt xanh Lâm Thiên, nhưng trên đời lấy đâu ra nhiều cao thủ thiên giai, như vậy, dù có cũng không mấy người đến. Trong số người giang hồ canh chừng ngoài trận không ai có thực lực thiên giai.



– Lâm mỗ đã đến, đám súc sinh Hoàng Hà bang lăn ra chịu chết đi!



Thanh âm ồm ồm vang tận mây xanh, người toàn Hoan Lạc trấn nghe rõ mồn một. Dù là nhân vật giang hồ chạy đến hay đám bang chúng Hoàng Hà bang cùng chung một suy nghĩ: vênh váo!



Kiêu ngạo chết bỏ, một người chạy tới chỗ bang phái người ta trú đóng còn chửi đối phương là súc sinh, kêu lăn ra chịu chết. Lâm Thiên bị nhũn não sao? Một người có thể đối kháng được một ngàn người? Một ngàn người chỉ nghểnh cổ cho ngươi xem cũng sẽ mỏi tay.



Người Hoàng Hà bang nổi giận, nếu hôm nay không thể giết Lâm Thiên thì sau này Hoàng Hà bang không còn chỗ đứng trên giang hồ!



Cam Hoành, Ngô Tùng đang chạy tới sắc mặt âm trầm.



Cam Hoành bực tức:



– Lần đầu tiên ta thấy kẻ tự phụ như thế, hôm nay hoặc hắn chết hoặc chúng ta mất!



Ngô Tùng trầm giọng nói:



– Đại ca, cẩn thận là hơn, Lâm Thiên dám làm như thế thì chắc cũng có điều dựa vào!



– Lão nhị, hắn không phải thần tiên, dù hắn lợi hại hơn ngươi và ta một chút nhưng hai ta hợp tác chắc chắn có thể bắt được hắn! Nhưng trước tiên cho hắn nếm thử sự lợi hại của nỗ tiễn!



Cam Hoành nói:



– Chờ nội lực của hắn cạn, khi đó sẽ mặc cho chúng ta xâm lược!



Ngô Tùng cười khẽ, nếu Lâm Thiên thật sự đi một mình thì không còn lo gì nữa, nội lực thâm sâu mấy cũng sẽ dùng hết.