Tinh Giới
Chương 177 : Khí thế đối kháng!
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Tề Tần nhướng mày, trào phúng nói:
– Huyền Minh sư đệ, phái Côn Luân các ngươi đúng là lợi hại, mới nói vài lời đã khiến người ta ngoan ngoãn nhường vị trí.
Lời thốt ra, Huyền Minh, Lâm Thiên cau mày. Côn Luân và Thục Sơn là hai trong ba thế lực mạnh nhất nước, nếu sinh ra xung đột lớn thì ảnh hưởng không nhỏ.
Huyền Minh lạnh nhạt nói:
– Sao Tề sư huynh nói vậy? Mới rồi mấy đạo huynh thật sự ăn cơm xong rồi nên nhường chỗ là đương nhiên.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, Côn Luân và Thục Sơn có quan hệ thế nào?
Tiểu Linh trả lời:
– Thưa chủ nhân, Côn Luân và Thục Sơn là hai môn phái lớn nhất trong biên cảnh Trung Quốc, nói giữa bọn họ không có chút ma sát gì là không thể nào, nhưng vì cùng trong một nước, bên ngoài có nhiều như hổ rình mồi, cho nên giữa bọn họ vừa đối lập vừa nương tựa vào nhau. Hai phe đều biết nếu liều đấu thì người ngoài sẽ chiếm lợi, vậy nên dù hai bên hay có ma sát nhỏ lại hiếm có tranh đấu lớn. Nếu xuất hiện mâu thuẫn lớn thì Long tổ sẽ ở giữa điều tiết.
Lâm Thiên cười nói:
– Một núi không thể chứa hai cọp, câu này có vẻ không đúng hoàn toàn. Nếu ngoài núi có đàn sói thì hai cọp có thể lựa chọn liên hợp.
Tề Tần nói với Thạch Huyên Hiên:
– Nhưng nói sao thì các Huyền Minh sư huynh hơi ỷ thế hiếp người, Thanh Ngưng sư muội thấy đúng không?
Thạch Huyên Hiên nhíu mày đứng dậy:
– Hai vị sư huynh, Thanh Ngưng đã no rồi, các sư huynh cứ dùng từ từ.
Tề Tần chộp cổ tay ngọc ngà lại:
– Thanh Ngưng sư muội cần gì vội vã rời đi? Sư muội còn chưa ăn xong đồ trên bàn, lãng phí không phải thói quen tốt.
Lâm Thiên thầm tức giận, Thạch Huyên Hiên là nữ nhân hắn thầm nhắm trúng, Tề Tần dám không chút lễ độ bắt cổ tay nàng! Lâm Thiên không tâm tình chờ xem Tề Tần, Huyền Minh đấu đá nữa.
Lâm Thiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
– Tề Tần đạo hữu làm vậy là lỗ mãng với giai nhân.
Huyền Minh cũng rất tức giận nhưng mắt lộ ý cười:
– Tề sư huynh không biết Thanh Ngưng sư muội là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai sao? Làm như vậy sẽ chọc giận Diệu Vân trai chủ!
Tề Tần vô lễ thế này tuy chiếm chút lợi nhưng để lại ấn tượng xấu trong lòng Thạch Huyên Hiên.
Huyền Minh cười nhạt thầm nghĩ:
– Có thực lực mà thiếu não, cho ngươi ăn tiên đan đúng là lãng phí. Nếu cho ta thì hiện tại đã sớm đến Nguyên Anh kỳ, nếu là Nguyên Anh kỳ thì một Thạch Huyên Hiên bình thường sao khiến ta kiêng dè đủ thứ như vậy?
Mặt Huyền Minh hiện nét tức giận, gã là cao thủ số một thế hệ trẻ phái Côn Luân, gã ít khi nào bị khinh thường như vậy. Trước kia chỉ có Tề Tần Thục Sơn là dám coi rẻ gã!
– Hừ! Chẳng qua cùng là đại viên mãn thiên giai với ta mà dám có thái độ đó!
Trong lòng Huyền Minh đầu tiên rất giận nhưng ngẫm kỹlại:
– Không đúng! Nếu chỉ có đại viên mãn thiên giai thì hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nghĩ vậy mặt Huyền Minh rắn đanh, gã hơi thả ra thần thức thăm dò Lâm Thiên, hành động này cực kỳ không lễ phép. Huyền Minh ỷ mình là đệ tử chưởng môn Côn Luân, gã không sợ Lâm Thiên làm gì mình.
Lâm Thiên cảm giác Huyền Minh thăm dò, lòng thầm hừ lạnh. Khí thế khổng lồ như sóng thần đổ dồn, hùng dũng dọc theo thần thức thăm dò trên người mình đánh thẳng vào cơ thể Huyền Minh.
Huyền Minh như bị sét đánh thật ra tiếng hét thảm, đầu óc trống rỗng giây lát, cảm giác chết chóc quanh quẩn trong đầu Huyền Minh.
Nếu Lâm Thiên cố ý muốn hủy Huyền Minh, hắn có thể dùng tất cả khí thế đánh tan nát tinh thần của gã, từ nay gã sẽ thành phế nhân. Nhưng Huyền Minh dù gì là sư huynh của Tiêu Bạch, Lâm Thiên sẽ không làm vậy, nhưng hắn cũng cho Huyền Minh cảm nhận hủy thiên diệt địa một lần.
Một lát sau Huyền Minh lấy lại tinh thần, hung hăng nói:
– Ngươi... Ngươi... Giỏi lắm, giỏi lắm!
Mắt Huyền Minh tràn đầy oán hận, nhưng sâu trong đó là nỗi sợ hãi, việc này đã để lại bóng ma trong lòng gã.
Huyền Minh nói với Tiêu Bạch:
– Sư đệ, đi theo ta.
Huyền Minh cất bước đi ra ngoài nhà ăn nhỏ.
Huyền Minh đi tới cửa nhưng Tiêu Bạch còn ngồi yên không nhúc nhích.
Huyền Minh lạnh lùng nói:
– Sư đệ, trước khi ra cửa sư tôn đã nói các ngươi phải nghe lời ta trong mọi chuyện, sư đệ muốn trái lệnh sư tôn sao?
Mắt Tiêu Bạch lóe tia do dự nhìn Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười nói:
– Tiểu Bạch, đi theo hắn đi.
Lâm Thiên thầm thở dài, nếu là Tiêu Bạch ngày trước sẽ dứt khoát từ chối, bây giờ gã lại do dự.
Tiêu Bạch gật đầu nói:
– Lão tam, vậy các ngươi ăn trước đi.
Tiêu Bạch cùng Huyền Minh ra khỏi nhà ăn nhỏ.