Tinh Giới

Chương 182 : Đa tình phiền não

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Cùng Thạch Huyên Hiên đi thành phố Hải Thiên làm Lâm Thiên vừa vui vừa rầu. Vui vì có thể ở chung thời gian lâu, rầu vì Chu Dao cũng ở đó, hai nữ nhân gặp nhau thì không tưởng tượng nổi hậu quả. Chu Dao là một thiếu nữ rất dịu dàng, nhưng không có nghĩa là nàng chấp nhận Lâm Thiên có nữ nhân khác ngoài nàng ra. Nếu biết chuyện, có lẽ Chu Dao sẽ không đập phá quậy tưng, rất có thể nàng sẽ lặng lẽ bỏ đi.



Còn Thạch Huyên Hiên, với sự kiêu hãnh của mình, nàng rất khó chấp nhận trong lòng Lâm Thiên có người khác, đến khi đó có lẽ nàng sẽ chọn lãng quên hắn tiếp tục làm thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai.



Sau núi Từ Hàng Tịnh Trai, Lâm Thiên uống rượu ừng ực, tâm tình buồn bực.



Lâm Thiên khó chịu nói:



– Tiểu Linh, nghĩ cách giùm ta đi. Sau khi Dao nhi và Huyên Hiên gặp mặt nếu biết quan hệ của ta với đối phương thì ta chẳng dám tưởng tượng hậu quả.



– Chủ nhân, biết đa tình phiền nhiễu rồi đi? Hi hi!



Tiểu Linh cười nói:



– Ta đề nghị trước khi Thạch Huyên Hiên, Chu Dao gặp nhau chủ nhân hãy chủ động thú nhận.



– Ra mưu ma chước quỷ ngốc gì vậy? Ta dám bảo đảm nếu ta nói thật, bao chuẩn Huyên Hiên không tham gia nữa. Dao nhi chắc sẽ rút lui.



Lâm Thiên trợn trắng mắt, bất chấp Tiểu Linh có thấy hay không:



– Hai người đó ta không muốn bỏ ai, ta làm như vậy hơi ích kỷ nhưng ta không rộng rãi đến mức đẩy nữ nhân của mình ra ngoài.



Tiểu Linh hỏi:



– Chủ nhân có từng nghĩ đến có lẽ ngày nào đó Chu Dao sẽ rời xa chủ nhân không?



Lâm Thiên ngừng một lúc, lại nốc mấy hớp rượu:



– Sao có thể không suy nghĩ? Nếu Dao nhi thật sự là nữ thần chuyển kiếp, tương lai nàng nhớ lại sẽ rời xa ta, vậy đành xem như ý trời. Thôi không nghĩ nữ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.



Ăn cơm trưa xong Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên, Long Hạo Hải, Tả Vân Phi, Nam Cung Uyển Nhi, Tiêu Bạch, Mộ Dung Tuyết, Huyền Minh, bảy đệ tử Côn Luân khác cùng rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai xuất phát đi thành phố Hải Thiên. Lúc bọn họ đến là đi máy bay rồi lái xe hơi tới. Khi về thì hai máy bay trực thăng chở bọn họ.



Huyền Minh, bảy đệ tử Côn Luân chung một chiếc trực thăng, còn lại nhóm Lâm Thiên đi chiếc khác.



Long Hạo Hải cười nói:



– Mặt mũi lão đại lớn thật, Long lão chuyên môn phái máy bay trực thăng lại đây!



Lâm Thiên mỉm cười nói:



– Đó đâu phải mặt mũi của ta lớn, chắc là do phái Côn Luân nên Long lão mới sắp xếp trực thăng đến.



Tả Vân Phi nói:



– Lão tam, mặc kệ là mặt mũi ai lớn, chút nữa về thành phố Hải Thiên rồi sắp xếp thế nào?



Lâm Thiên nói:



– Đương nhiên là ở khách sạn. Lão tam, gia tộc các người chắc có mở khách sạn trong thành phố Hải Thiên đúng không? Kêu Tả thúc để trống một khách sạn chuyên môn tiếp đãi bằng hữu võ lâm tới thành phố Hải Thiên đi, ước chừng sẽ có nhiều người đến.




Lâm Thiên thầm nghĩ:



– Mợ, quên dặn Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, chắc hai người đã kể chuyện ta và Dao nhi!



Lòng Lâm Thiên căng thẳng hồi hộp.



Bữa tối nhanh chóng kết thúc trong nặng nề.



Trong đầu Lâm Thiên vang giọng Thạch Huyên Hiên:



– Lâm cố vấn, đi dạo với ta một lúc đi.



Tiếng Lâm cố vấn làm tim Lâm Thiên đau nhói.



Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hai người lặng lẽ đi hướng bờ biển. Huyền Minh ở sau lưng họ mắt lóe tia sáng tàn nhẫn.



Đến bờ biển. Giờ là mùa đông, gió biển thổi qua hơi lạnh. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên có tu vi nhưng không để ý điều này.



Thạch Huyên Hiên buồn bã nói:



– Lâm cố vấn, ta nghĩ ta nên yên phận làm thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai. Chúng ta không có bắt đầu thì không nói gì đến kết thúc.



Lâm Thiên bắt chặt tay Thạch Huyên Hiên, nhìn thẳng vào mắt nàng:



– Huyên Hiên, đừng gọi ta là Lâm cố vấn được không? Nghe rất đau lòng. Huyên Hiên biết chuyện của ta và Dao nhi rồi đúng không? Ta không muốn buông tay hai người, đúng, ta rất ích kỷ, nhưng ta tự tin sẽ cho hai người hạnh phúc.



Thạch Huyên Hiên nói:



– Bây giờ ta không muốn suy nghĩ nhiều. Lâm Thiên, hãy buông tay ra.



Lâm Thiên nói:



– Không, suốt đời không buông!



Lâm Thiên kéo Thạch Huyên Hiên vào lòng, hôn cuồng nhiệt lên bờ môi mềm. Nếu lúc này nghe lời buông tay, sau này muốn lại đan tay vào nhau không dễ dàng. Lâm Thiên không ngốc. Lúc nên cứng rắn thì phải cứng.



Nếu Thạch Huyên Hiên không có nhiều tình ý với Lâm Thiên thì lúc này hắn làm như vậy sẽ chết với nàng. Nhưng Thạch Huyên Hiên trao trọn con tim cho Lâm Thiên, nàng hơi vùng vẫy một chút rồi mềm nhũn trong vòng tay hắn, mặc cho hắn cuồng nhiệt quấn quýt lưỡi mềm.



Một lúc thật lâu sau khuôn mặt xinh đẹp treo hai hàng nước mắt, Thạch Huyên Hiên nói:



– Thiên, chúng ta làm vậy sẽ thương tổn tới Chu tỷ tỷ!



Chu Dao quen với Lâm Thiên trước, cộng thêm Thạch Huyên Hiên nghe Nam Cung Uyển Nhi kể Chu Dao lớn tuổi hơn nàng nên gọi là Chu tỷ tỷ.



Lâm Thiên lau nước mắt trên mặt Thạch Huyên Hiên, dịu dàng nói:



– Hãy tin ta, ta nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.