Tinh Giới

Chương 188 : Xung đột (1)

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Vào học viện, Lâm Thiên không thấy Ốc Luân viện trưởng, chắc đang bận việc khác. Lâm Thiên cảm thấy mình thật là sáng suốt khi lúc trước tìm bảo tiêu Ái Lệ Ti cho Nhã Sa.



Nhà gỗ nhỏ nơi Ái Lệ Ti, Nhã Sa cư ngụ còn đó nhưng bên cạnh xây thêm căn nhà mới xinh đẹp. Đằng trước nhà có cái ghế gỗ, Lâm Thiên và Nhã Sa, thanh niên Tinh Linh tộc ngồi trên ghế, Ái Lệ Ti biến mất. Có Lâm Thiên bên cạnh, Ái Lệ Ti tạm thời không lo lắng sự an toàn của Nhã Sa nên tạm rời đi.



– Ca ca, ta đã là Ma Đạo Sĩ trung giai!



Lâm Thiên mỉm cười nói:



– Tiểu Sa thật lợi hại, đệ tử ưu tú khác chắc cũng chỉ được trình độ cỡ này.



Lâm Thiên nói với Khải Lâm thanh niên Tinh Linh tộc:



– Khải Lâm các hạ, không biết có thể cho ta và tiểu Sa chút thời gian riêng không?



Khải Lâm đứng lên:



– A, đương nhiên được.



Khải Lâm hành lễ rồi cách xa chút.



Lâm Thiên nói:



– Tiểu Sa, nghe Gia Lý lão bản nói tiểu Sa và thanh niên Tinh Linh tộc yêu nhau?



Mặt Nhã Sa đỏ ửng:



– Không... Không có ca ca, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường!



Lâm Thiên nhìn biểu tình của Nhã Sa ước chừng chưa chính thức xác định quan hệ nhưng cũng không kém bao nhiêu.



Lâm Thiên vuốt đầu Nhã Sa:



– Tiểu Sa còn có điều gì không nói với ca ca được sao? Ca ca chỉ cần tiểu Sa bình an hạnh phúc.



Mắt Nhã Sa lộ tia lo lắng nói:



– Ca ca, Khải Lâm là tinh linh, tuổi thọ của tinh lnh có thể dài đến mấy trăm, gần ngàn tuổi. Tiểu Sa chỉ là nhân loại, tuổi thọ nhân loại ngắn ngủi hơn tinh linh rất nhiều. Ca ca, tiểu Sa sợ, phải chăng số phận đã định tiểu Sa và Khải Lâm sẽ không có kết quả? Ví dụ nhân loại và tinh linh kết hợp từ xưa đến nay có rất nhiều nhưng kết cuộc không đẹp.



Lâm Thiên nói:



– Tiểu Sa, thứ nhất, hai người quen nhau còn ngắn ngủi, trong thời gian ngắn này không đủ nhìn rõ một người nên đừng vội vàng quyết định. Thứ hai, nếu hai người bên nhau thì tuổi thọ không phải vấn đề lớn, bởi vì chỉ cần thực lực của tiểu Sa đến thần giai thì dễ dàng sống mấy trăm năm. Nếu đột phá thần giai vậy thọ mệnh sẽ dài ngàn năm!



Tuy cá nhân Lâm Thiên đối với Chu Dao, Thạch Huyên Hiên thành đôi nhanh như tia chớp nhưng vẫn dặn dò Nhã Sa đừng gấp gáp yêu đương.



Nhã Sa che miệng kinh ngạc nói:



– Ca ca, thần giai đâu dễ đạt được, càng đừng nói vượt qua. Cao thủ vượt thần giai dường như không có trên đại lục.



– Có thể vượt qua thần giai, chỉ cần tiểu Sa cố gắng thì tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ vượt qua thần giai!



Lâm Thiên cười hỏi:



– Tiểu Sa, Khải Lâm là loại người gì? Khải Lâm có thật sự thích tiểu Sa không? Những điều này tiểu Sa có biết rõ?
– A, my god! Lại là thứ này, đổi phim khác tốt hơn, phim này lần trước coi rồi.



Chuyện như vậy đã xảy ra vài lần, bọn họ thói quen, lười báo cho tổ an toàn máy tính, dù bọn họ có đến cũng chỉ uổng công. Thần internet, đây là xưng hô ngầm bọn họ dành cho cao thủ internet mạnh đến khó tin.



Thần thức của Lâm Thiên phô thiên cái địa phóng ra ngoài, bao phủ hơn hai mươi dặm. Nơi thần thức xẹt qua mỗi hành động của những người đó đều bị Lâm Thiên biết.



Cách Lâm Thiên khoảng một ngàn thước, trong biệt thự Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân cư ngụ. Hai người liếc nhau, thấy ngạc nhiên trong mắt nhau.



Tử Quang Chân Nhân không quá chắc chắn hỏi:



– Thiên Tâm lão quỷ, dường như có thần thức của cao thủ Nguyên Anh kỳ quét qua.



Thần thức của Lâm Thiên đã là Nguyên Anh kỳ, cảnh giới thần thức của Tử Quang Chân Nhân cũng vậy, đều ở Kim Đan đại viên mãn. Tử Quang Chân Nhân cảm nhận được thần thức của Lâm Thiên quét qua nhưng không thể chắc chắn do ai phát ra.



– Không phải hình như mà thật sự có cao thủ Nguyên Anh kỳ.



Thiên Tâm đ*o Trưởng nhíu mày nói:



– Thần thức này không phải Long Lăng Thiên Long Đế, cũng không là của Tử Cực Chân Nhân sư huynh ngươi và sư huynh của ta. Kỳ lạ, chẳng lẽ có cao thủ Nguyên Anh kỳ nước khác đến?



Tử Quang Chân Nhân nói:



– Thiên Tâm lão quỷ, chắc không phải, nếu cao thủ đẳng cấp đó của nước khác đến thì Long Đế đã sớm chạy lại. Có lẽ là tiền bối ẩn tu của nước ta, chỉ tiếc thần thức tiền bối kia quét qua trong khoảnh khắc chúng ta cảm ứng được giờ thì không thấy tăm tích nữa.



Mắt Tử Quang Chân Nhân lộ tia tôn sùng, tuy lão đã là Kim Đan kỳ đại viên mãn nhưng vẫn ôm lòng tôn kính với cường giả Nguyên Anh kỳ.



Lâm Thiên nghe được Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng đối thoại, hắn buồn cười: thật sự ngộ nhận có cao thủ Nguyên Anh kỳ gần đây.



Cách mười dặm, một đôi tình nhân đang ngồi ngắm biển nhưng thần thức của Lâm Thiên dễ dàng phát hiện trên người bọn họ giấu kính viễn vọng nhìn rất xa. Trên thân cây một ngọn núi nhỏ cách năm dặm, một con dơi yên lặng quét con mắt đỏ nhìn làng du lịch của nhóm Lâm Thiên.



Lâm Thiên thầm cười nhạt:



– Không ngờ có một thần nhẫn, một đặc nhẫn, một quỷ hút máu đẳng cấp đại công tước. Tiểu Nhật Bản và huyết tộc vì thám thính tình báo mà bỏ vốn lớn thật.



Chu Dao huơ tay trước mặt Lâm Thiên:



– Tiểu Lâm Tử, đang nghĩ gì vậy?



Lâm Thiên mỉm cười nói:



– Không có gì, mấy con ruồi đến, ta đang nghĩ có nên một hơi đập chết hết không.



Lúc này Tề Tần và Cổ Vân đang đi tới gần, nghe Lâm Thiên nói mặt thị trường giao dịch xanh mét, Cổ Vân cau mày.



Tề Tần tức giận quát:



– Họ Lâm Thiên, ngươi nói ai là ruồi?



Thạch Huyên Hiên cùng ăn sáng với Lâm Thiên là đã khiến Tề Tần khó chịu, bây giờ gã nghe Lâm Thiên nói như thế làm sao chịu đựng được? Tề Tần chửi um lên.



Lâm Thiên bất đắc dĩ cười, hắn thật sự oan uổng. Trời ạ, Lâm Thiên không nói về nhóm Tề Tần, hắn đang nói đến hai nhẫn giả, quỷ hút máu cười. Nụ cười bất đắc dĩ của Lâm Thiên đập vào mắt Tề Tần lại biến thành cười rẻ rúng.