Tinh Giới
Chương 193 : Công kích phản đạn
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Lâm Thiên nói:
– Hừ! Ngươi đáng chết!
Chưởng lực mạnh mẽ giáng xuống, mang đi tất cả sự sống của thanh niên. Thanh niên chết, dị năng biến hình không giữ được, biến trở về bộ dạng ban đầu. Gã không phải thanh niên đẹp trai mà chỉ là tên mập lùn khoảng một thước năm mươi mấy, khuôn mặt đó chỉ là biến ra. Lâm Thiên hít sâu, kình khí quét qua, cái xác lùn tịt bay ra chiếc du thuyền rớt vào biển rộng mênh mông. Ước chừng không lâu sau gã sẽ là bữa ăn ngon cho cá mập bị mùi máu hấp dẫn tới đây.
Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao, Thạch Huyên Hiên, vô cùng xin lỗi nói:
– Dao nhi, Huyên Hiên, lỗi tại ta hết!
Chỉ kém một chút nữa thì... Lâm Thiên không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Với cá tính ngoài mềm trong cứng của Chu Dao nếu chịu nhục sẽ tự sát tại đây, cho dù Lâm Thiên lợi hại cách mấy cũng không cứu sống nàng được.
– Trần Minh, giới lực cho người chết sống lại không?
Lâm Thiên luôn không hỏi vấn đề này nhưng bây giờ hắn cảm thấy nên hỏi một câu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, trong thiên địa có quy tắc của nó, giới lực không phải vạn năng. Nếu linh hồn tan biến thì mạnh như lão lão chủ nhânng chịu thua. Nhưng nếu linh hồn không tan biến, dùng giới lực lượng khổng lồ có thể cho người vừa chết hồi sinh. Nhưng làm như vậy sẽ đắc tội địa phủ, nếu chủ nhân không có thực lực siêu đẳng thì đừng có ý tưởng này.
Con người khi chết đi linh hồn chỉ có thể ở lại thế giới này thời gian ngắn ngủi, tùy linh hồn mạnh hay yếu quyết định lâu hoặc ngắn. Linh hồn nhỏ yếu thì mười giây đã bị hút xuống địa phủ, cường giả Nguyên Anh kỳ thì... Nguyên anh bất diệt, người ta không cần đi địa phủ, nguyên anh bị diệt thì linh hồn cũng tan biến theo.
Chu Dao đau đớn gào khóc:
– Tiểu Lâm Tử, ta rất sợ, ta sợ không còn gặp lại Tiểu Lâm Tử nữa!
Mới rồi Chu Dao định chết, nếu Lâm Thiên tới chậm một chút thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Thạch Huyên Hiên thì thầm bên tai Lâm Thiên:
– Thiên, rất xin lỗi, ta không bảo vệ tốt cho Chu tỷ tỷ.
Lâm Thiên an ủi:
– Không sợ không sợ, là lỗi tại ta đã không bảo vệ tốt cho hai nàng.
Đáy mắt Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh, cái tên này chắc chắn là kẻ thù, món nợ này không dễ kết thúc như vậy. Nếu không tại Bát Kỳ đại thần gì đó thì Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đâu phải chịu tai nạn lần này? Nếu không trả thù thì hắn không phải là Lâm Thiên!
Lâm Thiên căm giận thầm nghĩ:
– Bát Kỳ, chờ lão tử, sớm muộn gì sẽ giết tới chỗ kẻ thù lột da rút gân ngươi ra!
Bát Kỳ đại xà là cường giả Nguyên Anh kỳ, hiện tại Lâm Thiên không có thực lực giải quyết người. Nhưng với tốc độ trưởng thành của Lâm Thiên thì ngày lành của Bát Kỳ không dài lâu.
Chuyển hướng chiếc du thuyền, nhóm Lâm Thiên hướng về làng du lịch Lưu Vân. Dọc đường gặp Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm đ*o Trưởng, hai người không đi cùng lúc. Tử Quang Chân Nhân tới trước, nghe Lâm Thiên thuật lại thì chửi um sùm, xúi hắn trong đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một đừng nương tay với tuyển thủ phe địch, cứ giết đã tay đi.
Tử Quang Chân Nhân rời đi không lâu sau Thiên Tâm đ*o Trưởng đáp xuống chiếc du thuyền, khi đó Lâm Thiên đang trái ôm Chu Dao phải ấp Thạch Huyên Hiên.
Thiên Tâm đ*o Trưởng đáp xuống, không hỏi nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng:
– Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai, ngươi làm như vậy là không ổn.
Lâm Thiên tức giận nói:
– Tiểu Linh, năng lực phản đạn của Dao nhi có thể ứng đối công kích mức độ lớn cỡ nào?
Tiểu Linh đáp:
– Công kích thiên giai trung kỳ tuyệt đối không thành vấn đề, súng ống bình thường không có uy hiếp với Chu Dao.
Lâm Thiên mỉm cười vừa lòng. Thiên giai trung giai đã xem như cao thủ, có thể không nhìn cao thủ thiên giai trung kỳ công kích là cực kỳ không đơn giản, hơn xa Lâm Thiên mong muốn.
Khi chiếc du thuyền cập bờ, đám người Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Cổ Vân đã đứng chờ ven biển.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Không sao, mọi người giải tán đi.
Tả Vân Phi cẩn thận hỏi, gã bị lừa sợ rồi:
– Ngươi là Lâm Thiên thật hay giả?
Lâm Thiên cốc đầu Tả Vân Phi thật mạnh:
– Lão tứ nhà ngươi không phân biệt được ta là thật hay giả, nói xem có đáng bị đánh không?
Tả Vân Phi nói:
– Ui, xem ra là giả, lão tam thật không đánh ta như vậy.
Đám người Tiêu Bạch lập tức chuẩn bị công kích Lâm Thiên.
Chu Dao vội giải thích:
– Đừng đánh, hắn là người thật! Giả là một kẻ biết thuật biến hình tên là Thiên Huyễn, đã bị Lâm Thiên giết chết.
Tiêu Bạch biến sắc mặt nói:
– Thiên Huyễn?
Tả Vân Phi tò mò hỏi:
– Tiểu Bạch biết người tên Thiên Huyễn sao?
Tiêu Bạch gật đầu nói:
– Một kẻ xấu xa hết thuốc chữa. Dị năng của Thiên Huyễn là biến hình, có thể biến thành hình dạng bất cứ người nào hắn từng tiếp xúc. Thiên Huyễn thường biến thành đủ loại hình dạng chiếm hữu thân thể những thiếu nữ xinh đẹp, nghe nói từng biến ra hình dạng bạn trai của muội muội mình rồi quan hệ tình dục. Ngoài ra nhiều vụ án mưu sát liên quan đến Thiên Huyễn, vì thuật biến hình của hắn thần kỳ nên nhiều thế lực muốn bắt hắn mà mãi không thành công.
– Phi, cái thứ ghê tởm đó thậm chí không buông tha muội muội của mình!
Tả Vân Phi bực tức nói:
– Chết thế này quá tốt cho hắn, ta dám chắc nếu bị thế lực nào bắt thì hắn chắc chắn sẽ thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm, dị năng biến hình như vậy e rằng nhiều người muốn có.
Vẻ mặt Nam Cung Uyển Nhi đầy sát khí hỏi:
– Tả – Vân – Phi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn có dị năng như vậy? Ngươi muốn đi tai họa thiếu nữ nhà lành?