Tinh Giới
Chương 206 : Chiến bát kỳ
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, yêu đao Thôn Chính chắc là pháp khí ma tu giả thời cổ sử dụng, trong tài liệu có thiên thạch chi tinh cộng với khắc pháp trận kiên cố, hiện tại chủ nhân không phá hủy được.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Vậy tức là ta không làm gì được nó?
– Có cách nhưng rất nguy hiểm. Chủ nhân có thể dùng tinh thần công kích, nhưng yêu đao Thôn Chính chắc có thể cắn nuốt tinh thần lực. Trước đó chủ nhân có thể so đấu khí thế với nó thử xem, khí thế vô thiên duy ngã có tác dụng cực lớn khi hàng phục các loại báu vật.
Tiểu Linh nói:
– Yêu đao Thôn Chính không xem như báu vật lớn gì, chỉ số thông minh của ma linh bên trong không cao, chắc có thể miễn cưỡng thu phục được nó.
Lâm Thiên thầm sốt ruột Long Lăng Thiên và Bát Kỳ đại chiến trong thức hải, hắn không muốn dây dưa trên đài lâu. Nghe Tiểu Linh nói, Lâm Thiên phát ra khí thế vô thiên duy ngã bao phủ yêu đao Thôn Chính.
Thân yêu đao Thôn Chính run rẩy, đao quang màu đỏ yêu dị bỗng chốc yếu đi nhiều nhưng không ngừng cuồn cuộn đối kháng lại khí thế của Lâm Thiên.
Tình hình rất quái dị, một người, một thanh đao giằng co cách nhau năm thước. Đao lơ lửng, mũi đao chĩa vào giữa hai mắt Lâm Thiên. Sóng ngầm cuồn cuộn dao động giữa Lâm Thiên và yêu đao Thôn Chính, chẳng mấy chốc trán hắn rịn mồ hôi, thân đao rung bần bật.
Lâm Thiên truyền âm cho yêu đao Thôn Chính, không biết nó có nghe được không:
– Yêu đao, hãy ngoan ngoãn quy thuận ta đi!
Lại giằng co giây lát, xảy ra chuyện làm Lâm Thiên trợn mắt há hốc mồm. Yêu đao Thôn Chính quay đầu bay ra lôi đài, chớp mắt rời xa đảo Sinh Tử mất tăm tích.
Đằng Điền đã chết, yêu đao Thôn Chính không biết tung tích, đương nhiên Lâm Thiên thắng trận này.
Đằng Điền cường đại, yêu đao Thôn Chính cường đại, đám người dự thi biết rõ điều đó. Lâm Thiên đánh bại được Đằng Điền, yêu đao Thôn Chính thì càng thêm sâu không lường được. Lâm Thiên đứng trên lôi đài nhưng không ai dám khiêu chiến với hắn.
Không có người lên đài khiêu chiến, Lâm Thiên chỉ giữ lại mười phần trăm tinh thần lực khống chế thân thể, còn lại chín mươi phần trăm nháy mắt chìm vào thức hải.
Trong thức hải, chiến đấu giữa Long Lăng Thiên và Bát Kỳ nháy mắt đã vào trạng thái gay cấn. Một cự sư và một cự xà phát ra tiếng gầm rống như sấm sét cắn xé thân thể đối phương. Lâm Thiên vừa xuất hiện, đuôi rồng quẫy vọt tới trước mặt Bát Kỳ, há miệng rồng, lửa vàng hủy diệt trùm lên đầu rắn to.
Một cái đầu rắn của Bát Kỳ bị lửa vàng hủy diệt cháy bùng lên phát ra tiếng gào thét thảm thiết.
Cùng lúc đó cái đầu rắn to nhất chửi:
– Lâm Thiên, ngươi đánh lén thì giỏi gì? Là nam nhân thì chúng ta về sau đấu đơn đi!
Lâm Thiên hóa thành cự long mở miệng cười lớn:
– Bát Kỳ, đánh lén là ta học từ ngươi. Nam nhân? Ngươi không tính, cùng lắm là một con công yêu. So với đấu đơn và hội đồng thì ta thích đánh hội đồng hơn. Đặc biệt giống như bây giờ ta và Long lão hai người hội đồng mình ngươi.
Lâm Thiên lao ra lôi đài nhưng không đi đảo Sinh Tử mà bay nhanh hướng biển cả.
Tả Vân Phi mới chớp mắt một cái đã không thấy Lâm Thiên, vội lên tiếng hỏi:
– Lão tam đâu?
Tiêu Bạch nói:
– Không biết lão tam bị gì mà đột nhiên bay hướng kia.
Ngón tay trọng lực chỉ vào đại dương xa tít mù.
Chu Dao, Thạch Huyên Hiên hoang mang, nhưng hai người không quá lo. Lâm Thiên rời đi tốc độ mau như vậy hiển nhiên thực lực còn ở đỉnh cao.
Tả Vân Phi lẩm bẩm:
– A, chẳng lẽ lão tam lại sắp đột phá?
***
Lâm Thiên bay xa trăm dặm cảm giác toàn thân nóng vô cùng, hắn chui xuống biển, nước lạnh lẽo làm hắn thoải mái. Nhưng cảm giác thoải mái này chỉ kéo dài được một phút.
Một phút sau Lâm Thiên cảm giác càng nóng hơn, ngọn lửa trong phòng như sắp đốt cháy hắn.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân cưỡng ép chống cự cũng vô dụng, phải trút ra.
Mặt Lâm Thiên đã đỏ rần, nghe Tiểu Linh nói thì miễn cưỡng tập trung ý niệm tiến vào không gian Tinh Giới.
Dương Thi, Dương Tuyết thấy Lâm Thiên toàn thân trần trụi màu da đỏ rực xuất hiện trước mặt mình thì sợ hết hồn, hai người đã bao giờ thấy hắn như vậy?
– Thi nhi, Tuyết nhi, ta khó chịu quá!
Dục vọng tràn ngập trong mắt Lâm Thiên nhưng hắn cố nén không nhào vào Dương Thi, Dương Tuyết, hắn sợ tổn thương hai người.
– Lâm đại ca, làm sao vậy?
Dương Tuyết, Dương Thi ôm hai bên cánh tay Lâm Thiên rồi lại sợ hãi biến sắc mặt. Nhiệt độ cánh tay Lâm Thiên đã vượt qua năm mươi độ, nhiệt độ thân thể năm mươi nếu là người bình thường đã chết ngắc.
Lâm Thiên cắn đầu lưỡi mới tỉnh táo lại một chút, trả lời:
– Trúng một kẻ tồi tệ ám toán, là dâm độc!