Tinh Giới

Chương 227 : Đấu với Hỏa Đế

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Hình Thiên hừ lạnh một tiếng:



– Hôm nay ngươi phải chết!



Sát khí khiến người run sợ bắn thẳng lên tầng mây, những quân nhân Nhật Bản bình thường sợ hãi mặt không còn chút máu, hấp tấp rời đi xa một chút.



Áng mây lửa từ chân trời xa kéo đến, nếu là ban ngày thì không dễ thấy, nhưng bây giờ bầu trời sắp tối đen, mây lửa lớn như vậy hấp dẫn vô số người chú ý. Trong mây lửa vọng ra thanh âm như sấm.



– Hình Thiên, ngươi dám!?



Lâm Thiên trề môi nói:



– Có gì hay mà làm khoa trương vậy?



Mây lửa là Hỏa Đế làm ra, người nói chuyện cũng là Hỏa Đế.



Chớp mắt Hỏa Đế cưỡi mây lửa tới trên đỉnh đầu nhóm Lâm Thiên.



A Đạo Phu reo lên:



– Bái kiến Hỏa Đế tiền bối!



Có Hỏa Đế ở, trái tim A Đạo Phu yên ổn lại. Hình Thiên có dữ dằn mấy cũng không dám ngang ngược trước mặt Hỏa Đế.



Mây lửa thu lại, Hỏa Đế xuất hiện bên cạnh A Đạo Phu. Hỏa Đế vẫn như trước, áo đỏ, tóc lông mày râu đỏ rực.



Hỏa Đế lạnh lùng hỏi:



– A Đạo Phu, đệ tử vô dụng của ta đâu?



– Hỏa Đế tiền bối, hắn... Hắn...



A Đạo Phu do dự:



– Hắn đã bị Lâm Thiên giết!



A Đạo Phu chần chừ vì sợ Hỏa Đế nóng giận giết luôn gã. A Đạo Phu biết nhị đệ tử của Hỏa Đế đã bị Lâm Thiên giết trong đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất thế giới. Tính tình Hỏa Đế không tốt, hai đệ tử đều chết trong tay Lâm Thiên, nước đá cũng không dập tắt được lửa giận.



Khi Hỏa Đế sắp đến thì Lâm Thiên đã thu Chu Dao vào không gian Tinh Giới, cho nên hắn không lo an toàn của nàng. Nguyệt Vũ, Hình Thiên thì thực lực của họ có thể tự bảo vệ mình. Vấn đề thu Chu Dao vào không gian Tinh Giới có bị nhóm Nguyệt Vũ nghi ngờ hay không thì Lâm Thiên bất chấp, an toàn của nàng quan trọng hơn bất cứ cái gì. Hơn nữa thực lực hiện tại của Lâm Thiên không cần kiêng kỵ quá nhiều người trên Trái Đất.



Hỏa Đế hừ lạnh một tiếng:



– Lâm Thiên, lại là ngươi! Tốt, tốt lắm, hôm nay ta chờ xem ngươi làm sao sống rời khỏi đây! Nếu qua mười năm với thiên phú của ngươi có lẽ thực lực không kém hơn ta, nhưng hiện tại ngươi còn chưa lọt vào mắt ta, hừ!



Hỏa Đế tức giận bật cười:


Khi tinh thần lực của Hỏa Đế xâm nhập vào thức hải của Lâm Thiên thì cảm giác không ổn. Thức hải của Lâm Thiên hoàn toàn khác với Hỏa Đế tưởng tượng, lão chưa từng nghe nói trong thức hải của ai toàn một mảnh đỏ rực. Trái hồn lực màu đỏ hai lớn một nhỏ đó là gì? Khiến Hỏa Đế cảm thấy uy hiếp nhất là ngọn lửa đỏ cháy hừng hực chặn đường lui của lão.



Hỏa Đế luôn chơi với lửa nên cực kỳ quen thuộc với nó, nhưng lão không nhận ra ngọn lửa đỏ đó là lửa gì. Ngọn lửa khiến Hỏa Đế cảm thấy uy hiếp, nguy hiểm mạng sống. Đường đường là Hỏa Đế lại sợ lửa, nếu nói ra e rằng không ai tin.



Hỏa Đế ở trong thức hải của Lâm Thiên là người khổng lồ cao mấy chục thước. Người khổng lồ cẩn thận ngước đầu lên nhìn chằm chằm đoàn lửa chỉ to cỡ nắm tay mình lẳng lặng đốt cháy gần đỉnh đầu.



Giọng Lâm Thiên vang vọng trong không gian ý thức:



– Hỏa Đế, hoan nghênh vào làm khách trong không gian ý thức của ta.



Ý thức của Hỏa Đế xâm nhập vào thức hải của Lâm Thiên như thiêu thân lao đầu vào lửa, trước hồn hỏa thì ý thức Hỏa Đế mạnh mấy cũng chỉ có nước chết.



– Lâm Thiên, ngươi đừng tưởng rằng lừa ta tiến vào thì làm gì được ta!



Hỏa Đế lạnh lùng cười:



– Tuy không gian ý thức của ngươi hơi kỳ lạ chút nhưng cả đời ta qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, trường hợp nào chưa từng gặp?



Lâm Thiên cười khẩy nói:



– Vậy ngươi cứ thử xem.



Phần ý thức của Hỏa Đế vào địa bàn Lâm Thiên, nếu hắn không làm gì được thì lão chủ nhân của Tiểu Linh sống mấy chục năm uổng phí.



– Hãy nếm mùi vị hồn hỏa đi!



Lâm Thiên lòng máy động, hồn hỏa nhỏ xíu đối với thể ý thức Hỏa Đế bỗng điên cuồng trướng lớn, chớp mắt khuếch trương cực kỳ to bao vây thể ý thức Hỏa Đế lại.



Giọng Lâm Thiên tàn nhẫn vang vọng trong không gian ý thức:



– Diệt!



Hồn hỏa bao vây thể ý thức Hỏa Đế bốc cháy. Ý thức Hỏa Đế phát ra tiếng gào rú, linh hồn của lão mạnh hơn linh hồn Kim Đan sơ kỳ lúc trước bị Lâm Thiên hấp thu rất nhiều, ý thức không thể bị diệt ngay trong chớp mắt. Nhưng Hỏa Đế chống đỡ lâu thì càng khổ nhiều. Mười giây sau tiếng gào thét biến mất, ý thức Hỏa Đế tiến vào người Lâm Thiên bị hồn hỏa cuốn ra không gian ý thức thông qua kinh mạch bí ẩn chạy vào đan điền.



Tuy hồn hỏa có thể rời khỏi hạ đan điền của Lâm Thiên nhưng vì nó không có hồn hỏa sinh ra liên miên không dứt chống đỡ, không đủ sức luyện hóa ý thức Hỏa Đế hoàn toàn nên cần diệt ý thức Hỏa Đế rồi bao vây năng lực linh hồn mang về đan điền.



Được nguyên trong đan điền giúp sức, hồn hỏa càng tăng lên, năng lực linh hồn Hỏa Đế càng luyện càng nhỏ, càng thiếu càng tinh túy.



Bên ngoài, trong cơ thể Hỏa Đế còn một phần ý thức.



Hỏa Đế bình tĩnh đánh giá Lâm Thiên trúng công kích tinh thần lực rồi không hề nhúc nhích, thầm nghĩ:



– Nếu có thể gieo hạt giống tinh thần sâu trong tinh thần Lâm Thiên thì có thể không giết hắn, thêm một nô lệ tu vi đến Nguyên Anh kỳ cũng tốt. Bởi vì Lâm Thiên phong tỏa không gian ý thức nên Hỏa Đế không biết phần ý thức vào thức hải Lâm Thiên đã như bánh bao thịt đánh chó có đi không về.



Lâm Thiên đột nhiên mở mắt ra, Hỏa Đế biểu tình cực kỳ khó xem. Hỏa Đế thấy trào phúng trong mắt Lâm Thiên, đúng vậy, trào phúng. Hỏa Đế là dị năng giả hỏa hệ sớm đến cấp SSS, được tôn làm tồn tại Hỏa Đế vậy mà bị một tiểu tử mới vào Nguyên Anh kỳ cười nhạo!