Tinh Giới

Chương 242 : Thiên võng

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Tra tìm tham quan với người khác là chuyện không dễ nhưng với Lâm Thiên thì không quá khó, vì hắn có Tiểu Linh. Với năng lực của Tiểu Linh có thể dễ dàng được nhiều tin tức từ internet, dù là vi tính mã hóa cũng không làm khó được. Đầu năm nay vi tính rất phổ biến, nhiều tham ô thực hiện qua internet, thứ riêng tư thì nhiều quan viên thói quen giấu trong vi tính của mình.



Nếu trong tài khoản ngân hàng quan viên thường bỗng nhiên có một món tiền lưu trữ thì quan viên này không trong sạch bao nhiêu.



Trang web Thiên Võng hầu như trong một đêm bị vô số người khắp nước biết. Không phải vì trang chủ vênh váo viết một câu: lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt, một lưới bắt hết tham quan trong thiên hạ. Chỉ vì Thiên Võng liên tiếp treo trên các trang web lớn, không chỉ thế, người trong nước có mấy ức người dùng QQ đều bị phát đường link Thiên Võng. Nếu là trang web bình thường có lượt view lớn thế này máy chủ đã đứng hình, nhưng người sử dụng vào Thiên Võng không bị kẹt máy chút nào.



Trong Thiên Võng không chỉ vẻn vẹn câu nói kiêu ngạo đó. Câu kia viết ngay tít trên trang đầu, bên dưới là tất cả danh xưng tỉnh Trung Quốc, tên trung ương thành phố trực thuộc, khu hành chính đặc biệt Hongkong, Macao, Đài Loan.



Click vào những danh xưng này có thể vào trang phụ, những trang đó là tên các huyện, lại click vào, trong đó tạm thời mấy tỉnh khác không có gì nhưng toàn bộ trang tỉnh A có rất nhiều tư liệu. Những tư liệu đó khiến người vô cùng hoảng sợ.



– XXX, tham ô nhiều đến một ngàn bảy trăm vạn. Vượt qua một trăm vạn, phán tử hình, chấp hành trong ba ngày.



– XX, phạm tội vào tháng X năm X, trong vòng ba năm liên tục tái phạm ba lần, phán tử hình, chấp hành trong ba ngày.



– XXX cấu kết với thế lực đen, làm cục trưởng cục công an bốn năm khiến tám người chết oan, nhận hối lộ lớn đến ba trăm vạn. Phán tử hình, chấp hành trong ba ngày.



***



Trên Thiên Võng không có hình phạt bình thường, chỉ có một: tử hình. Không lên Thiên Võng không có nghĩa là không có tội, nhưng hành vi phạm tội chưa đáng chết. Thiên Võng nổi lên hấp dẫn ánh mắt tất cả người Trung Quốc. Đám quan viên tỉnh A treo tên trên Thiên Võng sợ teo tim, đa số xin nghỉ núp trong nhà. Số khác thì đi làm bình thường, mặt đen như đáy nồi. Dù là ai bị vô số người nhìn bằng ánh mắt kỳ dị cũng sẽ thấy khó chịu.



Thành phố nào đó của tỉnh A, phó thị trưởng tức giận quát:



– Tra, mau điều tra rõ Thiên Võng là cái quái gì! Sau lưng nó là người nào mà dám bôi nhọ danh tiếng của ta như vậy!



Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng phó thị trưởng vô cùng ngạc nhiên, gã làm quan nhiều năm đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của hai chữ cẩn thận. Cho đến nay phó thị trưởng nhận chút ích lợi đều là hết sức cẩn thận, tại sao bị người biết được? Hơn nữa Thiên Võng ghi chép rõ rành rành.



Phó thị trưởng thầm nghĩ:



– Không được, phải nhanh chóng chuyển tiền đi mới được.



Tra!



Nhiều quan viên tỉnh A tuyên bố mệnh lệnh, các quan viên tỉnh ngoài cũng ra lệnh tương tự. Một số người phản ứng lên trung ương yêu cầu xóa bỏ trang web tin tức thế này. Nhưng trung ương, bộ tin tức trả lời làm nhiều người lòng lạnh lẽo. Trung ương trả lời: Thiên Võng độc lập ngoài chính phủ, không chịu chính phủ quản lý. Bộ tin tức trả lời: không thể xóa.



Chủ tịch hỏi:



– Long lão có điều tra được không? Chắc Lâm cố vấn làm ra Thiên Võng. Lâm cố vấn công bố tình huống có chỗ nào không thật?



Sắc mặt Long Hoa khó coi, nếu Thiên Võng công cố đúng thật thì các vấn đề quan viên Trung Quốc tham ô hủ bại lạm dụng chức quyền cực kỳ nghiêm trọng. Thiên Võng chỉ tạm thời công bố tư liệu một tỉnh, đó mới là tư liệu kẻ đáng tử hình.



Người đáng bị tử hình trong một tỉnh đã nhiều thế này, nếu là toàn Trung Quốc thì sao? Hỏi Long Hoa làm sao vui nổi?



Long Lăng Thiên gật đầu trầm giọng nói:




– Nếu vậy các người xuất phát đi, nhớ kỹ, trong vòng hai ngày ta không hy vọng có người trốn thoát.



Hình Thiên, Nguyệt Vũ đồng thanh hô lên:



– Tuân lệnh Lâm cố vấn!



Ban đêm tối đen, gió bắc rít gào.



Cảnh sát Tiểu Vương ngồi trong xe nhìn chằm chằm phía xa, thấp giọng rủa:



– Trời lạnh buốt lại bắt chúng ta đến đây bảo vệ tên này, ta xem trên mạng hắn là quan tham lớn.



Cảnh sát Tiểu Lưu nói:



– Đừng nói vậy, hắn có phải là quan tham lớn hay không chưa xác định, lo làm tốt công việc của chúng ta đi. Nhưng khả năng hắn là quan tham lớn cũng to thật, không nhận hối lộ thì cả đời cũng không mua nổi tòa biệt thự như vậy.



Bóng đen xẹt qua trời đêm.



Tiểu Vương căng thẳng hỏi:



– Lưu ca có thấy gì không? Mới nãy có thứ gì bay qua bầu trời.



Tiểu Lưu nói:



– Không thấy gì, làm gì có gì. Chắc ngươi hoa mắt rồi, chỉ là con chim bay qua.



Nói vậy nhưng Tiểu Lưu run lẩy bẩy, vì gã thấy rõ là một người, một người có thể bay trên trời. ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Lưu là nhấn còi cảnh sát, nhưng lập tức dằn xuống. Quanh tòa biệt thự sắp xếp hai mươi cảnh sát, nhưng chút người này làm sao đánh lại đối thủ bay tới bay lui? Người ta bất mãn một cái là người nơi này gục tại đây.



Trong phòng ngủ chính căn biệt thự.



Lâm Thiên lạnh lùng nhìn một nam nhân trung niên bề ngoài chính trực hiền hòa:



– Tội ngươi đáng tru!



Cái người bề ngoài hiền hậu này tham ô hơn ba ngàn vạn, hơn nữa phạm ba tội là ít.



Luồng kiếm khí bay ra, đầu nam nhân trung niên lìa khỏi thân thể. Đáy mắt Lâm Thiên lóe ánh sáng đỏ, linh hồn nam nhân trung niên bị hắn hút vào trong cơ thể.



Lâm Thiên thầm nghĩ:



– Sau khi luyện hóa năng lượng linh hồn ít thật nhưng muỗi nhỏ mấy vẫn có thịt, tích lũy thì rất đáng giá.