Tinh Giới
Chương 247 : Đảo điểu ngữ
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Lâm Thiên mời đám người ăn cơm trong nhà hàng lớn Hải Thiên nhưng hắn không có mặt ở đó mà chạy tới Bắc Kinh. Một tiếng sau, Lâm Thiên đến Bắc Kinh gặp mặt Long Lăng Thiên.
Lâm Thiên lấy yêu đao Thôn Chính ra khỏi không gian Tinh Giới ném cho Long Lăng Thiên:
– Long lão ca, chụp!
Long Lăng Thiên đón lấy chìa khóa hình ngôi sao, cười to bảo:
– Đa tạ, đa tạ Thiên Đế các hạ!
– Muốn xỉu, Long lão ca làm ơn đừng rảnh như đám người kia được không?
Lâm Thiên trợn trắng mắt nói:
– Ta nghe danh hiệu Thiên Đế cũng không chịu nổi.
– Ha ha ha! Không sao không sao, thói quen thì tốt rồi. Lúc trước bọn họ gọi ta là Long Đế thì ta cũng xoắn xuýt nhiều năm, kêu nhiều riết rồi quen.
Long Lăng Thiên cười nói:
– Tả Vân Phi đâu? Ngươi thông báo cho hắn một tiếng đi, hắn đang tu luyện trên đảo hoang không bằng tu luyện bên cạnh chìa khóa hình ngôi sao.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Ta sẽ đi đảo hoang gặp hắn, không biết bây giờ hắn đã đột phá thiên giai trung kỳ chưa.
Long Lăng Thiên lắc đầu nói:
– Lâm lão đệ nghĩ mỗi người đột phá đều dễ dàng như ngươi sao? Trung kỳ thiên giai đến hậu kỳ, nếu không có thứ như chìa khóa hình ngôi sao phụ trợ thì ít nhất mất hai năm. Nếu ta không nhớ lầm Tả Vân Phi vừa đột phá thiên giai trung kỳ được ba tháng đúng không? Ba tháng thì... Ha ha, không thể nào đột phá đến thiên giai hậu kỳ.
Lâm Thiên trợn trắng mắt:
– Cái này gọi là thiên tài!
– Thiên tài cũng tốt, quái thai cũng thế. Quan trọng nhất là biến thái như ngươi ra từ Trung Quốc, ha ha.
Long Lăng Thiên cười nói:
– Đến lúc đó ngươi cùng Tả Vân Phi đi Bắc Kinh hay có sắp xếp khác?
Lâm Thiên ra tiếng hấp dẫn một trăm binh sĩ chãi một nửa họng súng vào hắn.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Này các vị, ta không thích nghi thức hoan nghênh như vậy.
Đội trưởng biến sắc mặt hét to:
– Cất vào, cất vào, mau đặt súng xuống!
Với Võ Giả như Tả Vân Phi thì đội trưởng còn dám sai thuộc hạ chĩa súng uy hiếp, nhưng với cường giả bay lượn trên bầu trời thì gã không có lá gan đó. Người như vậy đừng nói đám bọn họ, dù cộng thêm chiếc quân hạm trên biển bên ngoài đảo Điểu Ngữ cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn.
Tả Vân Phi hoàn toàn thả lỏng nói với Lâm Thiên đứng trước mặt mình:
– Lão tam sao đến chỗ này? Biết chuyện xảy ra nên tới?
Lâm Thiên lắc đầu, hắn nhìn quanh:
– Lão tứ, chỗ này điều kiện khó khăn thật. Trước khi ta đến không biết chỗ ngươi náo nhiệt thế này, nói đi, có chuyện gì mà sao bọn họ lên đảo?
– Ta cũng không biết!
Tả Vân Phi xòe tay:
– Sáng sớm ta đang tu luyện không ngờ khoảng mười người lên đảo, xua đuổi ta đi. Nơi này là đất của Trung Quốc chúng ta, ta đã xin quốc gia cho dùng đảo hoang tu luyện, nên sao đồng ý đi được? Rồi thì... Ta giết khoảng mười người.
Lâm Thiên lớn tiếng nói:
– Giết hay!
Ánh mắt Lâm Thiên nhìn trăm binh sĩ rất là sắc bén, hắn lạnh lùng nói:
– Đảo này là của nước G các ngươi?
Đội trưởng trán toát mồ hôi lạnh nói:
– Cái đó... Chúng ta chỉ là binh sĩ bình thường, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.