Tinh Giới
Chương 256 : Áp chế
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Lâm Thiên gật đầu:
– Tú Nhi, ta đi vào trước!
Lâm Thiên nói xong đi hướng nhà ăn nhỏ trong sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.
Trong nhà ăn nhỏ Từ Hàng Tịnh Trai.
Thạch Huyên Hiên bình tĩnh ăn đồ.
Tề Tần ngồi bên cạnh nói:
– Thanh Ngưng sư muội luôn ở Từ Hàng Tịnh Trai nên không biết Lâm Thiên làm ra chuyện lớn, hai lần cộng lại giết hơn sáu mươi vạn dân chúng bình thường!
Giọng Lâm Thiên lạnh lùng truyền vào nhà ăn nhỏ:
– Tề Tần, nói xấu sau lưng người ta đúng là hành vi của quân tử.
Nghe giọng Lâm Thiên thì Thạch Huyên Hiên lộ nét mặt vui vẻ, ngước lên nhìn hướng cửa.
Sắc mặt Tề Tần khó coi, nói xấu người sau lưng bị bắt tại trận, làm gã mất mặt.
Tề Tần cứng miệng nói:
– Lâm Thiên, ngươi đã làm ra chuyện như vậy còn sợ bị người nói?
Tuy Tề Tần có tu vi Kim Đan đại viên mãn nhưng Lâm Thiên là Nguyên Anh kỳ, gã đối nghịch với hắn đúng là gan lớn.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Hừ! Ta lười cãi với ngươi.
Tề Tần đốp lại:
– Ta cũng lười cãi với ngươi, nhưng người nhà hơn sáu mươi vạn người chết e rằng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
– Tề sư huynh, đủ rồi!
Thạch Huyên Hiên lên tiếng:
– Sao Lâm Thiên có thể làm ra chuyện như vậy được? Rõ ràng là bị người vu oan!
Tề Tần hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Lâm Thiên, dù bây giờ ngươi có tu vi Nguyên Anh kỳ thì sao? Chẳng bao lâu sau ta cũng có thể vào Nguyên Anh kỳ, Thanh Ngưng sư muội là của ta! Chúng ta chờ xem!
Tề Tần đứng dậy rời khỏi nhà ăn nhỏ.
Lâm Thiên cau mày ngồi xuống cạnh Thạch Huyên Hiên.
Lâm Thiên kêu một phần cơm chay, vừa ăn vừa hỏi:
– Huyên Hiên muốn ta giải thích một chút không?
Thạch Huyên Hiên lắc đầu nói:
– Hoang đường! Kiếm Đế anh minh một đời vì sao Thục Sơn ra kẻ bại hoại như ngươi? Còn chạy đến áp chế Từ Hàng Tịnh Trai ta? Ta sẽ báo cho Kiếm Đế biết chuyện, giờ thì mời ngươi ra ngoài đi!
Tề Tần cười khẩy nói:
– Trai chủ, vãn bối xin thêm một câu, nếu không cứu kịp e rằng Ngộ Pháp Chân Nhân của quý phái sẽ nguy hiểm mạng sống.
Diệu Vân trai chủ lạnh lùng nói:
– Hừ! Uổng Thiên Tâm tiền bối từng nói tốt cho ngươi với ta, giờ xem ra tất cả chỉ là ngươi ngụy trang, bên trong ngươi là tiểu nhân! Tề sư điệt, Từ Hàng Tịnh Trai không hoan nghênh ngươi, mời đi ngay!
Tề Tần nói:
– Trai chủ thật sự không quan tâm chết sống của Ngộ Pháp Chân Nhân? Vãn bối biết ngày xưa trai chủ là tình lữ với Ngộ Pháp Chân Nhân.
Diệu Vân trai chủ tức giận quát, giơ cao một bàn tay:
– Càn rỡ!
Tề Tần lạnh lùng cười:
– Trai chủ muốn ra tay sao? Bằng vào tu vi của trai chủ không có tư cách múa may trước mặt ta!
Giọng Lâm Thiên vang lên:
– Còn ta thì sao? Ta có tư cách đó không?
Lâm Thiên và Thạch Huyên Hiên đã chạy lại.
Thạch Huyên Hiên chạy nhanh đến bên cạnh Diệu Vân trai chủ, vỗ nhẹ lưng an ủi:
– Sư phụ!
Tề Tần biến sắc mặt nói:
– Lâm Thiên, ngươi muốn ỷ vào Nguyên Anh kỳ hếp người sao? Thục Sơn chúng ta không sợ ngươi!
– Ỷ vào tu vi cao thâm làm dữ, chuyện như vậy chỉ có Tề Tần nhà ngươi mới làm ra được!
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Còn nữa, đừng luôn treo Thục Sơn bên miệng, ngươi không đại biểu Thục Sơn được. Nếu Kiếm Đế biết những gì ngươi vừa làm e rằng sẽ tức giận từ Thục Sơn chạy tới!
Diệu Vân trai chủ lên tiếng:
– Lâm sư điệt, đa tạ!
Lâm Thiên mừng thầm, trước kia Diệu Vân trai chủ toàn gọi hắn là Lâm thiếu hiệp giờ kêu Lâm sư điệt, cảm giác thân thiết hơn nhiều. Nếu Lâm Thiên biết Diệu Vân trai chủ suýt bật thốt ‘Thiên Đế tiền bối’ thì sẽ sợ đến ngây người.
– Diệu Vân trai chủ, chúng ta sẽ tự mình giải quyết chuyện giữa tiểu bối chúng ta. Huyên Hiên hãy dìu Diệu Vân trai chủ nghỉ ngơi đi.
Lâm Thiên nói:
– Tề Tần, chúng ta ra sau núi tâm sự cuộc đời.