Tinh Giới
Chương 258 : Lên bắc
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Ngày thứ hai, tin Tề Tần ban đêm tấn công thánh thành Giáo Đình truyền ra. Tề Tần khá lợi hại, giết nhiều cao thủ Giáo Đình, nhưng thánh thành là nơi nào, chỗ thế lực Giáo Đình tập trung nhất. Giáo Hoàng không ra tay, mấy Hồng Y Giáo Chủ cùng hành động đã khiến Tề Tần đi gặp thượng đế. A không đúng, với nhân phẩm của Tề Tần ước chừng khả năng xuống địa ngục gặp ma vương cao hơn.
Bắc Kinh.
Long Lăng Thiên nhíu mày nói với người phụ trách Thiên tổ, Địa tổ:
– Tề Tần bị gì vậy? Chạy đi tập kích Giáo Hoàng, đúng là chán sống rồi, nếu Giáo Hoàng dễ xử lý vậy thì sao đến lượt hắn làm?
Người phụ trách Thiên tổ nói:
– Long lão, Tề Tần chỉ là thanh niên, người trẻ tuổi dễ xúc động, làm ra chuyện hồ đồ như vậy cũng hợp lý.
Người phụ trách Địa tổ góp lời:
– Lần này Kiếm Đế cũng không tiện nói thêm cái gì, Tề Tần chạy đi thánh thành giết người, Kiếm Đế cũng đuối lý.
Long Lăng Thiên lắc đầu nói:
– Thôi, việc này cứ để Kiếm Đế phiền lòng, chuyện Nam hải sao rồi?
Người phụ trách Địa tổ nói:
– Long lão yên tâm, người nên xử lý đã giải quyết rồi, chẳng qua đánh lừa tai mắt người khác.
Người phụ trách Thiên tổ thắc mắc:
– Long lão, Châu Âu, nước Mỹ đã nuốt quốc giả nhỏ gần biên giới, nước ta không hành động sao?
Long Lăng Thiên trầm ngâm nói:
– Nước ta luôn kiên trì chính sách ngoại giao hòa bình dân chủ đoàn kết, áp dụng chính sách với các nước biên giới. Hơn nữa làm như vậy chưa chắc khiến quốc lực càng thêm cường thịnh, hiện tại quốc gia chủ yếu chiếm ưu thế về cao thủ, một cao thủ Nguyên Anh kỳ có lực lượng không yếu hơn quốc gia cỡ trung, cỡ nhỏ không có cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Tổ trưởng Địa tổ cười dài:
– Ha ha, Long lão vẫn cứ bảo thủ. Quốc gia không có cao thủ Nguyên Anh kỳ hiện tại không có quyền lên tiếng ở quốc tế. Nước Mỹ nếu không có cao thủ Nguyên Anh kỳ thì bằng vào một mình Long lão đã có thể tiêu diệt toàn bộ lực lượng võ trang của nước Mỹ.
Tổ trưởng Thiên tổ nói:
– Long lão, bên nước Mỹ từ sau khi Hỏa Đế chết dường như định đổi ý toàn cầu tiêu hạch.
Long Lăng Thiên lạnh nhạt nói:
– Đổi ý? Nước Mỹ dựa vào cái gì đổi ý? Trên điều ước không chỉ Hỏa Đế, Lôi Đế ký tên. Nếu đổi ý thì chúng ta không đồng ý, Giáo Hoàng, Huyết Đế cũng sẽ không chịu.
***
Trong phái Thục Sơn, tin Tề Tần tập kích thánh thành bị giết truyền đến.
Thật lâu sau Kiếm Đế lạnh nhạt nói:
– Học nghệ không tinh, rồi lại cuồng vọng tự đại. Ngày xưa không nên để hắn làm trưởng lão, cho hắn ra ngoài làm xằng làm bậy!
Lâm Thiên quẹo trái bay nhanh, năm phút sau hắn bay xa ba trăm công lý. Lâm Thiên đang định quẹo sang phải tìm thì giọng Tiểu Linh vang lên:
– Chủ nhân, cách trăm công lý phát hiện một đảo băng, bên trên có một tu chân giả Kim Đan đại viên mãn, có lẽ là Ngộ Pháp Chân Nhân.
Lâm Thiên mừng rỡ:
– Xem ra nhân phẩm của ta khá tốt, chọn một trong hai mà trúng ngay lần đầu.
Đã phát hiện Ngộ Pháp Chân Nhân nhưng Lâm Thiên không định một mình đi quấy rầy người ta, hắn vòng về bờ biển. Đến nơi Lâm Thiên thấy Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân trai chủ giằng co với đám người Lang Nhân.
Lâm Thiên đáp xuống, khẽ hỏi:
– Huyên Hiên, có chuyện gì?
Thạch Huyên Hiên ngại ngùng nói:
– Không biết, chúng ta không nghe hiểu lời của họ.
Thạch Huyên Hiên, Diệu Vân trai chủ không thường rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai, hoàn toàn mù tịt tiếng nước ngoài. Đám người Bát Kỳ nói tiếng Anh mà còn mang giọng địa phương rất nặng, hai người nghe hiểu được mới kỳ lạ.
Lâm Thiên biết tiếng Anh, tuy khẩu âm địa phương hơi nặng nhưng hắn miễn cưỡng nghe hiểu.
Lâm Thiên hỏi đám người Lang Nhân bằng tiếng Anh:
– Các người muốn làm gì?
Thủ lĩnh trong đám Lang Nhân nghe Lâm Thiên nói tiếng Anh thì thở phào, đáp lại:
– Các người phải rời khỏi đây, nơi này là cấm địa vương của ta vạch ra. Một bằng hữu của vương tu luyện tại đây, không cho người ngoài quấy rầy.
Lâm Thiên lòng máy động:
– Bằng hữu của đại vơng các người? Có phải cư ngụ trên đảo biển cách bốn trăm công lý? Chúng ta là bằng hữu của hắn, tới nơi này tìm hắn.
Lang Nhân thủ lĩnh nói:
– Các người quen nhau? Rất xin lỗi, khách từ xa đến, ta phải nói cho vương biết, khi nào vương đồng ý thì mới cho các người tìm vị bằng hữu kia của vương được.
Nếu đối phương không khách sáo thì Lâm Thiên dễ xử, trực tiếp xử lý bọn họ là xong. Nhưng bây giờ đối phương lễ phép, Lâm Thiên ngại ngùng cứng rắn.
Lâm Thiên mỉm cười gật đầu nói:
– Vậy hãy đi nói cho đại vương các người biết đi. Nhưng hôm nay dù đại vương các người nói thế nào thì chúng ta phải thấy bằng hữu của chúng ta mới được. Ta nghĩ các người cũng biết rõ bằng vào thực lực của các người không ngăn chúng ta được.
Lang Nhân thấy Lâm Thiên không cứng rắn ép thì thở phào, móc di động ra khỏi túi liên lạc với vương. Lâm Thiên như bị sét đánh.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– A, tự dưng kinh ngạc làm gì, Lang Nhân dùng di động có gì lạ?