Tinh Giới
Chương 261 : Kiếm điển
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Thất tinh đã ra sáu rồi, ngôi sao thứ bảy cũng sắp ra. Thất tinh tụ lại là giải phong ấn, có lẽ ngày Trái Đất trở về Tu Chân giới không xa.
Ngộ Pháp Chân Nhân nói:
– Nhưng không ai biết giải rồi là phúc hay họa.
Lâm Thiên cười nói:
– Ha ha ha! Là phúc hay họa về sau tính, Ngộ Pháp sư bá, chúng ta đi thôi.
– Được!
Ngộ Pháp Chân Nhân chiêu thanh phi kiếm hình trăng khuyết màu bạc, chớp mắt phi kiếm biến to rất nhiều, đủ cho hai người đứng trên đó.
– Diệu Vân lên đây đi, sư huynh mới vào Nguyên Anh kỳ nhưng đã tế luyện thanh phi kiếm vô tình có được này năm, sáu năm, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Diệu Vân trai chủ nhẹ gật đầu, nhún mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống phi kiếm hình trăng khuyết.
Ngộ Pháp Chân Nhân cười dài cũng lên phi kiếm:
– Tu vi Lâm sư điệt cao thâm, sư bá đi trước một bước, ha ha ha ha ha ha!
Ngộ Pháp Chân Nhân nắm tay Diệu Vân trai chủ, phi kiếm hình trăng khuyết xé gió bay đi.
Lâm Thiên lòng máy động, Thanh Linh kiếm lại xuất hiện trước mặt. Lần này Thanh Linh kiếm không kéo dài hai thước mà chỉ cỡ một thước, độ rộng vẫn là một thước.
Thạch Huyên Hiên nói:
– Thiên biến dài thêm chút đi, ngắn vậy rất khó đứng.
Lâm Thiên cười nói:
– Hi hi, ta ôm nàng là đứng được rồi.
Lâm Thiên lao lên ôm Thạch Huyên Hiên vào lòng, nhún nhẹ bế nàng lên Thanh Linh kiếm.
Thạch Huyên Hiên và Lâm Thiên đứng mặt đối mặt, một tay hắn ôm nàng. Tay Thạch Huyên Hiên đặt trước ngực Lâm Thiên, hai người với tư thế này cưỡi phi kiếm lướt nhanh đi.
Thanh Linh kiếm bị tổn hại, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều nhưng so với Ngộ Pháp Chân Nhân thì không kém hơn bao nhiêu. Chắc Ngộ Pháp Chân Nhân cố ý thả chậm tốc độ để nắm tay Diệu Vân trai chủ, hai người tâm sự trên phi kiếm.
Lâm Thiên không bám sát mà cách năm mươi công lý, thần niệm của hắn có thể quét hình Ngộ Pháp Chân Nhân, Diệu Vân trai chủ. Thực lực Ngộ Pháp Chân Nhân thấp hơn Lâm Thiên một chút, khoảng cách thần niệm không xa vậy được.
Thạch Huyên Hiên ngước đầu lên nói:
– Thiên, hôm nay ta thấy sư phụ cười rất nhiều lần, bình thường mấy ngày chưa gặp sư phụ cười một lần.
Lâm Thiên nói:
– Phát triển rất tốt, hi hi, khả năng sư phụ nàng và Ngộ Pháp sư bá ôn chuyện cũ rất lớn. Huyên Hiên, nếu nàng không làm thánh nữ thì đoán xem trong Từ Hàng Tịnh Trai có ai trở thành thành nữ?
– Lâm sư điệt qua lại mệt mỏi, đi ngủ trước đi, không lâu nữa trời sẽ sáng.
Lâm Thiên nói:
– Đa tạ trai chủ quan tâm, trai chủ và Huyên Hiên cũng hãy nghỉ ngơi cho tốt, Lâm Thiên xin không quấy rầy.
Ngộ Pháp Chân Nhân nói:
– Gia Lý cũng ngụ ở Tử Trúc hiên của ta một đêm rồi, hôm nay lại đi chỗ ta nghỉ ngơi đi.
Lâm Thiên cười nói:
– Vậy xin làm phiền Ngộ Pháp sư bá.
Tuy với tu vi của Lâm Thiên thức suốt mấy ngày cũng không sao, nhưng có thể ngủ một giấc ngon lành thì rất tuyệt.
Ngủ một giấc xong mặt trời đã lên cao.
Ngộ Pháp Chân Nhân từ bên ngoài đi vào:
– Ha ha ha! Lâm sư điệt dậy vừa lúc, kịp giờ ăn cơm trưa.
Lâm Thiên hỏi:
– Ngộ Pháp sư bá không ngủ sao?
Ngộ Pháp Chân Nhân đáp:
– Có, nhưng không ngủ lâu. Trong đảo Diệu Vân thói quen mỗi ngày khổ tu, bây giờ kêu ta ngủ cũng không ngủ được bao lâu. Nhưng hiện tại tu vi của ta đột phá đến Nguyên Anh kỳ, trong khoảng thời gian ngắn muốn tiến bộ lớn cũng khó.
Lâm Thiên rửa mặt súc miệng xong cùng Ngộ Pháp Chân Nhân đi nhà ăn nhỏ, dọc đường có nhiều người cung kính hành lễ với Ngộ Pháp Chân Nhân, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Ngộ Pháp Chân Nhân truyền âm cho Lâm Thiên:
– Diệu Vân đã nói tin ta trở về, nói về tu vi của ta cho người trong môn phái.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu.
Ăn cơm xong Lâm Thiên từ biệt Diệu Vân trai chủ, Ngộ Pháp Chân Nhân, rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai. Lâm Thiên vội vàng rời đi vì Long Lăng Thiên kêu hắn về Bắc Kinh một chuyến. Hơn nữa ở trong Từ Hàng Tịnh Trai thì Lâm Thiên không tiện vào không gian Tinh Giới.
Tuy Lâm Thiên cũng hy vọng luôn luôn bên Thạch Huyên Hiên nhưng giai đoạn bây giờ thì nâng cao thực lực càng quan trọng hơn. Lâm Thiên hiện tại không có giới lực, Thanh Linh kiếm sắp phế, còn phải tìm công pháp cho Ngụy Phong, tất cả cần hắn nhanh chóng hoàn thành.
Khi Lâm Thiên bay đến Bắc Kinh thì Thanh Linh kiếm cũng hoàn thành sứ mệnh. Thanh Linh kiếm mất hết linh khí, đã không thể gọi là bảo khí tiên tinh hạ phẩm, không thể làm được điều cơ bản nhất là thu vào người.
Đến Bắc Kinh rồi rất dễ tìm ra Long Lăng Thiên, lần này không phải khách sạn, không là Trung Nam hải mà là vùng ngoại thành, đồng không mông quạnh.
Lâm Thiên đáp xuống, cười hỏi:
– Long lão chạy đến chỗ hẻo lánh này làm gì? Muốn giết người cướp của sao?