Tinh Giới
Chương 296 : Thiên sứ buông xuống
Ngày đăng: 13:21 30/04/20
Giọng Lâm Thiên ồm ồm như sấm vang vọng nguyên Thánh thành:
- Cái tên khốn kiếp Giáo Hoàng nhà ngươi, mau lăn ra đây cho ta!
Trong phút chốc người trong Thánh thành ngạc nhiên vì màn sáng bao phủ toàn thành đều sợ hãi nhìn hướng đám người Lâm Thiên, Long Lăng Thiên.
Trong hoàng cung, Giáo Hoàng tức giận run bần bật. Từ lúc làm Giáo Hoàng tới nay chưa ai dám kêu gã là tên khốn kiếp, Huyết Đế làm kẻ thù cũng không gọi như vậy.
Mấy thần quan đứng trước mặt Giáo Hoàng biểu tình càng cung kính nói:
- Giáo Hoàng bệ hạ...!
Bọn họ cúi gập người không dám nhìn thẳng Giáo Hoàng, sợ gã trút hết lửa giận vào mình.
Giáo Hoàng lạnh lùng nói:
- Truyền lệnh xuống, chuẩn bị Thiên Sứ giáng lâm!
Mấy thần quan đồng thanh kêu lên, nhưng sắc mặt khó coi:
- Tuân lệnh!
Thiên Sứ giáng lâm, nói thì dễ nghe nhưng bọn họ không biết sau đó mình sống nổi không.
Ngoài màn sáng, Lâm Thiên cau mày nhìn Thánh thành bên dưới, cao giọng quát:
- Giáo Hoàng, không lẽ ngươi muốn làm rùa đen rút đầu sao? Nếu ngươi không đi ra thì ta không khách sáo!
Cùng với Lâm Thiên hét, ba bóng người bay lên khỏi Thánh thành, ngừng lại gần nhóm Long Lăng Thiên. Ba người này là Huyết Đế, Lôi Đế, Kim Đế.
Lâm Thiên nhìn ba người Huyết Đế, cười khẩy nói:
- Rùa đen Giáo Hoàng đâu? Dùng đạn hạt nhân bắn chúng ta, chuyện này không chỉ là ý của mình Giáo Hoàng đi?
Long Lăng Thiên lạnh lùng nói:
- Lâm lão đệ, bằng vào một mình Giáo Hoàng sợ là không có lá gan đó.
Cổ Kiếm Phong tràn đầy sát ý nói, niệm tỏa định Kim Đế:
- Không có gì để nói, diệt đi!
Cổ Kiếm Phong nói:
- Từ lâu nghe tiếng Kim Đế điều khiển thuật kim rất giỏi, vậy thử khống chế phi kiếm của ta xem.
Phi kiếm nhanh như tia chớp bắn hướng Kim Đế.
Tử Cực Chân Nhân nói:
- Lão đạo so cách ngự lôi với Lôi Đế các hạ đi.
Một tia chớp nhỏ bé rớt xuống đỉnh đầu Lôi Đế, tia chớp này mới chỉ là chào hỏi chứ không xuất chiêu thật sự. Lôi Đế khẽ hừ, tia chớp ngoan ngoãn rơi vào tay biến thành quả cầu sét.
Lôi Đế vung tay:
Tay trái, tay phải Lâm Thiên ném Oanh Thiên Lôi ra hai ngàn thước.
Sức của Lâm Thiên ném Oanh Thiên Lôi xa hai ngàn thước không khó gì, tinh thần lực dẫn động Oanh Thiên Lôi, hắn lùi nhanh lại hai ngàn thước.
Hai Oanh Thiên Lôi cùng nổ phát huy hiệu quả một cộng một lớn hơn hai. Khi vụ nổ Oanh Thiên Lôi qua đi, Lâm Thiên vui vẻ thấy màn sáng nhấp nháy rồi biến mất.
Vòng bảo hộ thánh quang của Giáo Đình vốn không yếu ớt như vậy, chỉ trách sản vật trên Trái Đất bây giờ rất ‘phong phú’, không có tinh thạch chống đỡ thì vòng bảo hộ thánh quang siêu mấy cũng không phát huy được tác dụng.
Trong mật thất dưới cung Giáo Hoàng, vòng bảo hộ thánh quang tan vỡ, mười người hộc máu.
Đại trưởng lão nói:
- Thiên Sứ đã giáng lâm, chết cũng không tiếc chết! Cũng không tiếc! Ha ha!
Đại trưởng lão tắt thở, đã đi tìm Thượng Đế tâm sự.
Thánh quang chói mắt từ trên trời giáng xuống trước cung Giáo Hoàng, sau đó Thiên Sứ hai cánh xuất hiện, thanh âm uy nghiêm vang lên:
- Gọi ta có chuyện gì?
Lâm Thiên cách xa Thiên Sứ hai cánh bốn ngàn thước nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng uy áp truyền đến.
Lâm Thiên hỏi thầm:
- Tiểu Linh. Thực lực của đối phương mạnh cỡ nào?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, Thiên Sứ hai cánh thực lực cỡ Độ Kiếp Kỳ nhưng đây không phải bản thể, chỉ là một phân thân, thần lực chỉ cỡ Xuất Khiếu hậu kỳ.
Ánh mắt Lâm Thiên trầm trọng:
- Xuất Khiếu hậu kỳ!
Hiện tại Lâm Thiên mới là Xuất Khiếu trung kỳ.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, pháp bảo Xí Ngầu có uy lực không tệ, Thiên Sứ tay không, chủ nhân có cơ hội thắng.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Ta biết, ta không định chạy trốn, ta có cảm giác chỉ cần xử lý hắn là khí thế sẽ lại tăng trưởng.
Người Lâm Thiên rực cháy chiến ý.
Lúc này Giáo Hoàng không quan tâm cơ thể mình yếu ớt, trăm giáo chúng khi cầu nguyện Thiên Sứ giáng lâm đã hiến dâng sinh mệnh.
Giáo Hoàng vội quỳ xuống, cung kính nói:
- Thuộc hạ cung nghênh thần sử. Thưa thần sử, ngoại địch xâm nhập, chúng ta không địch lại, đã quấy rầy thần sử, chúng ta tội đáng muôn chết!