Tinh Giới

Chương 3 : Thế giới Thiên Long Bát Bộ

Ngày đăng: 13:17 30/04/20


“Nhanh nhanh nhanh, mau mở máy tính, đã 8:50 rồi, còn mười phút nữa là chín giờ, bầu chọn hoa hậu giảng đường trực tuyến sắp bắt đầu rồi!” Tả Vân Phi vừa vào phòng đã kêu gào, vừa nói vừa chạy tới bàn vi tính, mở chiếc laptop vỏ ngoài màu bạc của hắn ra.



Mở máy, mở mạng, đăng nhập diễn đàn đại học Hải Thiên, một topic tên “Bầu chọn trực tuyến cho hoa hậu khóa mới của đại học Hải Thiên” nằm ngay trên đầu! “Ha ha! Quả nhiên có, mấy tên ở câu lạc bộ tám cũng thật có tài, không ngờ đẩy được topic kiểu này lên đầu!” Tả Vân Phi cười hè hè, liên tục click vào, vui vẻ thưởng thức.



Nghe từng tràng tiếng sói tru từ các phòng ở khắp tòa lầu vang ra, Lâm Thiên không nhịn được cảm thán, sức hấp dẫn của mĩ nữ quả nhiên to lớn! “Lão tam, đừng ra vẻ thanh cao ở đó, mau qua đây xem nè, hai mươi ứng cử viên chọn ra đây cho dù không phải hai mươi người đẹp nhất trường ta hẳn cũng không khác lắm, có thể có được bất cứ người nào trong đó cũng khá có cảm giác thành tựu nha!” Tả Vân Phi không hề quay đầu lại, kêu gọi Lâm Thiên.



Lâm Thiên là đàn ông bình thường, cho nên mĩ nữ cũng có sức hấp dẫn mạnh mẽ với hắn, vội vàng bước qua. Ngụy Phong và Tiêu Bạch lúc này cũng lười mở máy tính, đều xúm lại. “Mười, chín… ba, hai, một! Chín giờ rồi, tiến hành bầu được rồi!” Tả Vân Phi nhìn đồng hồ nói.



“Lão tứ, một phiếu quý giá của ngươi bầu cho ai?” Ngụy Phong vỗ vai Tả Vân Phi hỏi.



“Không dễ quyết định nha, Liễu Thi năm ba, Tần Kha năm hai, Chu Dao, Mộ Dung Tuyết năm nhất bọn ta đều có tư cách cạnh tranh số một trên bảng!” Tả Vân Phi khó xử nói “Được rồi, ta bầu Chu Dao đi! Dẫu sao cũng cùng khóa với chúng ta, Mộ Dung Tuyết quá lạnh rồi!”



Hai mươi ứng cử viên, năm nhất có sáu người, Tưởng Cầm, Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, Chu Dao mà Tả Vân Phi nói lúc trước đều có trong đó.



Theo thời gian trôi qua, số phiếu của mỗi ứng cử viên nhanh chóng tăng lên. Kì bầu chọn này chỉ có học sinh của đại học Hải Thiên mới có thể tham dự, hơn nữa mỗi người đều chỉ có một cơ hội bỏ phiếu. Đại học Hải Thiên có gần bốn mươi ngàn sinh viên, trong nửa giờ, số phiếu bầu cho hai mươi ứng cử viên đã hơn mười ngàn!



“Tiểu Bạch, lão Ngụy, lão tam, các ngươi không bầu?” Tả Vân Phi quay đầu lại hỏi, bọn Lâm Thiên đều lắc lắc đầu. “Xem ra đứng đầu bảng người đẹp của trường là Tần Kha rồi, Chu Dao thật ra không kém cô ta, chẳng qua dẫu sao cũng là người mới, cơ sở quần chúng không tốt như Tần Kha!” Nhìn số liệu đó, Tả Vân Phi cảm khái “Thứ hạng của Liễu Thi thấp hơn năm ngoái, xem ra tin đồn cô có bạn trai là thật rồi!”
“Đúng rồi Tiểu Linh, nếu hoạt động ở đây, thân thể trong hiện thực của ta ngày mai có uể oải không?” Lâm Thiên hỏi. “Có chút chút, nhưng không quá nghiêm trọng, linh hồn ngài hoạt động trong thế giới này, giống như nằm mơ trong đêm lúc bình thường, người mơ nhiều tuy giấc ngủ không quá tốt, nhưng ảnh hưởng không lớn, tinh thần lực của chủ nhân cao hơn người thường, ảnh hưởng lại càng nhỏ.” Câu trả lời của Tiểu Linh làm Lâm Thiên an tâm lại. Hắn sợ hoạt động môt ngày ở đây, kết quả ngày mai tỉnh lại liền mệt muốn chết, như vậy người khác sẽ lấy làm lạ, làm gì có chuyện ngủ một đêm lại mệt!



“Tiểu Linh, thành Đại Lý là phía nào vậy, còn cách bao xa?” Lâm Thiên bỗng nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, hắn bây giờ không đồng xu dính túi, không có tiền, ở đâu cũng khó đi đứng nha! “Còn muốn thiên hạ vô địch gì chứ, xem ra phải giải quyết vấn đề giữ ấm trước đã, nếu vì chết đói mà mất cơ hội vào lại thế giới Thiên Long Bát Bộ không phải làm người ta hết ý kiến sao?” Lâm Thiên lầm bầm trong bụng.



“Chủ nhân, ngài đi về phía trước, là đi tới thành Đại Lý, khoảng cách hai mươi dặm!” Tiểu Linh đáp.



“Chách!” “Chách!”



Phía sau truyền lại từng đợt tiếng vó ngựa, Lâm Thiên vội vàng né vô lề nhìn lại. Với thực lực hiện nay của Lâm Thiên, xem chừng ngay cả một người dân thường hơi cường tráng một chút trong thế giới Thiên Long Bát Bộ hắn cũng không đánh thắng nổi, chuyện gì cũng cần phải khiêm tốn.



“Ngữ Yên, con của chúng ta kêu là Đoàn Vân, chuyến này đến Thiên Long tự đã nói cho bác của ta và Khô Vinh đại sư hiểu, tương lai nó sẽ là chủ nhân của nước Đại Lý!” Trên chiếc xe ngựa sang trọng, Đoàn Dự đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn chưa tới ba mươi nắm tay Vương Ngữ Yên dịu dàng nói.



“Đoàn Vân, Đoàn Vân, thật muốn con chúng ta sau này sẽ tự do tự tại như mây, nhưng thân ở hoàng gia, chúng ta lại không thể cho nó sự tự do đó, hơn nữa, bệnh của nó…” Vương Ngữ Yên dỗ đứa nhỏ trong lòng nói khe khẽ.



Lâm Thiên nhìn chiếc xe ngựa có mấy chục hộ vệ cưỡi ngựa, lá cờ thêu một chữ “đoàn” thật lớn bay cao, làm sao không biết trên xe ngựa đó là chủ nhân hiện tại của nước Đại Lý, thân thuộc hàng cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, Đoàn Dự! Trong lòng khẽ động, Lâm Thiên bước một bước ra đường cao giọng la: “Xin hỏi có phải vợ chồng Đoàn Dự không, tại hạ gặp nạn ở đây, muốn đi tới thành Đại Lý, không biết có quá giang được không?”