Tinh Giới

Chương 53 : Dương tuyết

Ngày đăng: 13:17 30/04/20


Dịch: lamsonquaikhach



Nhóm dịch: Phong Lưu Bang



“Chờ trong xe một lúc, ta đi tìm chút thức ăn rồi về ngay!” Lâm Thiên nói, Dương Thi nắm lấy tay Lâm Thiên, mặt hơi trắng nói: “Lâm Thiên, ta, ta sợ!” Lâm Thiên vỗ vỗ tay Dương Thi, an ủi nói: “Đừng sợ, chỉ một lát, nhiều nhất là ba phút, kính xe Hummer quân dụng hết sức kiên cố, dựa vào những thây ma đó không thể đập vỡ được, hơn nữa ngươi xem, trong vòng trăm mét đều không có thây ma!”



“Vậy ngươi đi nhanh một chút!” Dương Thi buông tay Lâm Thiên ra, cô đã ỷ lại vào Lâm Thiên một cách không tự giác, lúc có Lâm Thiên, cô sẽ cảm thấy rất an toàn, mà bây giờ chỉ cần rời khỏi trong vài phút ngắn ngủi đều khiến trong lòng cô rất bất an!



Lâm Thiên gật gật đầu, mở cửa xe ra ngoài rồi đóng cửa lại, để không làm lỡ thời gian, hắn dùng đến cả Lăng Ba Vi Bộ, phòng vào trong chợ như tia chớp! Trong chợ có thây ma, điều này Lâm Thiên đã dự liệu tới, cho nên khi một thây ma lao tới hắn, Lâm Thiên không cảm thấy bất ngờ chút nào, thân hình lóe lên tránh ra, hắn chỉ tiến tới tìm chút thức ăn và nước, không muốn dây dưa với chúng lâu hơn!



“Lâm Thiên, khu thực phẩm ở bên kia!” Tiểu Linh nhắc nhở trong đầu Lâm Thiên, nhận được hướng dẫn của Tiểu Linh, Lâm Thiên triển khai Lăng Ba Vi Bộ, xuyên qua đám thây ma, thây ma ở đây cực nhiều, một số có thể là nhân viên công tác trong chợ trước kia cho tới những khách mua hàng khi virus bùng phát đang ở trong chợ, môt số khác có lẽ là tới chỗ này kiếm thức ăn, kết quả bỏ mạng lại chỗ này!



Trên mặt đất có một số túi, có thể là do những người tiến vào tìm thức ăn mang vào, nhanh nhẹn nhét vài lon cháo bát bảo và thịt bò đóng hộp vào túi, ngoài ra không thiếu được mấy bình nước, không có thức ăn mấy ngày cũng chưa chết đói, nhưng hai ngày không uống nước thì cực kì không chịu nổi!
Sau đó cũng không có phiền phức quá lớn nữa, hai mươi phút sau, Lâm Thiên đã lái xe tới khu biệt thự Bích Hải. “Tiểu Linh, tìm xem!” Lâm Thiên nói trong đầu.



“Lâm Thiên, căn kia, chúng ta qua mau!” Dương Thi chỉ một tòa biệt thự ở giữa sườn núi nói “Cha kế của em nuôi ngươi trông đúng là người có tiền, chẳng qua nghe ngươi nói dưới hầm ngầm chỉ có em ngươi, cha kế của Dương Tuyết và cả người nhà đều không ở đó sao?”



Dương Thi lắc lắc đầu: “Hai năm đầu em nó đến nhà đó rất được yêu chìu, nhưng hai năm sau nó có một em trai, liền không được chìu chuộng như vậy nữa, từ từ lại bị người nhà đó quên đi, người nhà đó cực kì có tiền, bọn họ ở một khu biệt thự khác, căn biệt thự này chỉ có em ta và vài người hầu, những người hầu đó khi hỗn loạn xảy ra đã vội vã về nhà cùng chạy nạn với người nhà rồi! Lúc trước ta thường tới chơi với em, cũng chỉ như vậy nó mới không trở nên quá cô độc!”



Xe chạy lên đường núi, khi cách biệt thự đó khoảng một cây số, Tiểu Linh nói với Lâm Thiên: “Lâm Thiên, phát hiện một bé gái dưới hầm ngầm, cơ hồ giống Dương Thi như đúc, hẳn là em gái Dương Tuyết của cô ấy, Dương Tuyết vẫn còn phản ứng sinh mạng, chẳng qua đã bị đói xỉu rồi!”



Lâm Thiên thở phào, đói xỉu thì tới lúc đó ăn chút đồ ăn sẽ tốt lên, sợ là Dương Tuyết đói chịu không nổi xông ra khỏi hầm ngầm hoặc chịu không nổi tự tử mất!



“Lâm Thiên, trong biệt thự có hai mươi mấy thây ma!” Tiểu Linh nói. Hai mươi mấy thây ma thôi, Lâm Thiên không để ý lắm, xe Hummer xông thẳng tới trước biệt thự.