[Dịch] Tinh Giới

Chương 63 : Tinh thần lực đột phá

Ngày đăng: 09:11 06/09/19

Trong đầu Lâm Thiên, ảo ảnh nối tiếp nhau, trải nghiệm từ nhỏ tới lớn lóe lên trong đầu hắn như chiếu phim, sự vui vẻ lúc nhỏ, sự đau buồn lúc mất cha mẹ, một mình đau khổ cô đơn, sự tuyệt vọng khi cô gái mình yêu ra đi không chút lưu tình… “Chủ nhân, kẻ yếu phục tùng vận mệnh, kẻ mạnh nắm giữ vận mệnh, theo ngài dần dần cường đại, vận mệnh của ngài hoàn toàn có thể tự mình nằm giữ!” Giọng của Tiểu Linh giống như từ nơi cực kì xa xôi truyền tới, Lâm Thiên chấn động tâm thần, trong đầu điên cuồng rống lên một tiếng, trong sát na vô tận ảo ảnh đó đều biến mất, sự mờ mịt trong mắt biến mất, khôi phục sự sáng suốt trong chớp mắt! “Tự bảo vệ mình, cũng là trong lòng sinh ra nỗi sợ, lực lượng cường đại thì thế nào, tâm không cường đại, rốt cuộc cũng không tính là cường giả!” Trong lòng Lâm Thiên lướt qua một số lời nói. “Chủ nhân, chúc mừng ngươi, tinh thần lực của ngươi vừa tăng lên 55 duy, bây giờ đã đạt tới 255 duy!” Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên. “Tiểu Linh, sao lại gọi là chủ nhân rồi?” Lâm Thiên hỏi trong đầu. “Ta tự nguyện…” Tiểu Linh nũng nịu hừ nói. Lâm Thiên: “…” “Lão tam, ngươi không sao chứ?” Thấy Lâm Thiên mở mắt ra, Ngụy Phong quan tâm hỏi “Đều trách ta không tốt, nói những thứ lung tung đó với ngươi làm gì!” Lâm Thiên mỉm cười, có tầng minh ngộ vừa rồi, thế giới trước mắt hắn dường như sống động chân thực hơn khá nhiều, hắn mỉm cười nói: “Lão Ngụy, không có gì, vừa rồi có vài chuyện nghĩ không thông, bây giờ thì tốt rồi, nói lại cũng phải cảm ơn ngươi!” “Cảm ơn, cảm ơn cái lông, chỗ anh em còn phải cảm ơn gì!” Ngụy Phong thấy Lâm Thiên dường như thật sự không sao, vỗ mạnh lên vai Lâm Thiên. “Cảm thấy tiểu tử ngươi hơi thay đổi một chút, chẳng qua bất kể thay đổi thế nào, ngươi vẫn là anh em của ta, vậy là đủ rồi!” “Lão Ngụy, bỏ tay gấu của ngươi ra, bị người ta bắt gặp ta và ngươi có quan hệ không bình thường thì không hay đâu!” Lâm Thiên cười hè hè, Ngụy Phong bĩu môi: “Tiểu tử ngươi học cái xấu của lão tứ rồi, bây giờ phòng 306 chúng ta chỉ còn ta và tiểu Bạch là người có tư tưởng thuần khiết!” Lâm Thiên không nói gì, chỉ đưa tay phải lên, dựng ngón tay giữa lên! “Đậu phộng, tiểu tử ngươi còn không phục, không phục thì quyết đấu!” Ngụy Phong nói, câu này hắn thường nói với người khác, vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền nhận thấy không đúng, xem chừng mình dường như không thể đánh thắng Lâm Thiên… Lâm Thiên cười hè hè: “Lão Ngụy, đây là ngươi tự tìm tới cửa nha, chúng ta chọn thời gian luyện tập cho tốt, yên tâm, ta xuống tay nhẹ hơn tiểu Bạch nhiều, nhiều nhất chỉ đánh ngươi bầm hai mắt thôi!” Ngụy Phong không hề buồn bực lắm, trong lòng lại có hơi ngứa ngáy muốn thử, hắn còn chưa từng thấy Lâm Thiên thực sự ra tay, tuy cảm thấy Lâm Thiên lợi hại hơn hắn, chẳng qua chưa từng thấy tận mắt, đối với một người hiếu võ, đối chiến với cường giả là chuyện tương đối khiến người ta hưng phấn, bởi vì đó là một đường lối cực tốt để nâng cao chính mình! Ở cửa biệt thự, Tần Kha nhìn Chu Dao ôm chặt cái hộp gỗ nhỏ đó, nhẹ nhàng thở dài nói: “Dao muội, có lẽ Lâm Thiên không hề để ngươi trong lòng, các ngươi quen biết mới có chút thời gian, muốn quên một người rất dễ!” Chu Dao hơi lắc đầu: “Tần tỉ đừng nói, ta và hắn chỉ là bạn bè bình thường thôi, hắn đã tới lại còn tặng quà cho ta, ta đã rất vui rồi!” “Ài, lễ vật không quyết định ở chỗ quý giá, chẳng qua, lễ vật của hắn, nói lên rằng hắn hoàn toàn không dụng tâm!” Tần Kha nói, cô không hề yêu cầu Chu Dao mở cái hộp gỗ nhỏ đó ra, nếu thứ bên trong hết sức rác rưởi, mở ra trước mặt, chỉ khiến Chu Dao đau lòng. Sáu giờ tối, người phải tới gần như đã tới đủ, người không cần tới cũng tới không ít. Chu Dao nhìn hai chục kẻ không mời mà tới, âm thầm cau mày, trong bọn họ có nam có nữ, gia thế đều cực kì không đơn giản, cô cũng không tiện cự tuyệt bọn họ, nếu như vậy, nhà họ Chu sợ là sẽ phải chịu không ít đả kích trong tối hoặc ngoài sáng, tuy cô ở trong gia tộc không được yêu chìu gì lắm, chẳng qua cũng không muốn vì mình mà mang lại tai nạn cho gia tộc! Người tới đây, mỗi người đều ăn mặc rất chỉn chu – đương nhiên, ở đây không tính tới Lâm Thiên. Từng tia mắt khinh thường không chút che đậy nhìn về phía Lâm Thiên. Trong đó, dẫn đầu một số nam đồng bào, Lâm Uy mặc đồ tây màu trắng, ngẩng đầu đi về phía Lâm Thiên và Ngụy Phong. “Lâm Thiên, không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở đây, xem ra ngươi lại quyết tâm cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi!” Lâm Uy cười lạnh nói. Ngụy Phong bỗng đứng dậy, thân cao một mét chín đủ cao hơn Lâm Uy nửa cái đầu: “Lâm Uy, cẩn thận cái miệng ngươi, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Từ khi Lâm Uy tới đại học Hải Thiên không hề biểu hiện ra thực lực quá mạnh, Ngụy Phong lại không giống Lâm Thiên, có Tiểu Linh dễ dàng thăm dò thực lực người khác, cho nên hắn hoàn toàn không biết thực lực Lâm Uy cao hơn hắn nhiều! Trong mắt Lâm Uy lộ ra một tia khinh thường, nhà Ngụy Phong tuy thế lực không tệ, nhưng thực lực bản thân hắn lại không để vào mắt: “Ngụy Phong, ngươi muốn ra mặt giúp hắn, cũng phải nhìn xem mình có thực lực đó hay không, nếu là Tiêu Bạch hay Tả Vân Phi ta còn cố kị chút đỉnh, cho ngươi thêm một cái tay, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!” Ngụy Phong trong lòng giận điên lên, nắm chặt nắm tay! “Lão Ngụy, đây là tiệc sinh nhật của Chu Dao, đừng có làm loạn!” Lâm Thiên kéo tay Ngụy Phong. Ngụy Phong nhẹ nhàng gật đầu, buông lỏng nắm tay ra. “Lâm Thiên, đừng cho rằng có vài thằng bạn cùng phòng có gia thế không tệ, lại quấn lấy Chu Dao là có thể tiến vào xã hội thượng lưu, cóc ghẻ vĩnh viễn chỉ là cóc ghẻ, chỗ dung thân tốt nhất của ngươi là cống ngầm!” Lâm Uy châm chọc nói, đánh giá trên dưới Lâm Thiên mấy cái “Mặc mấy hàng vỉa hè này, cũng dám xuất hiện trong bữa tiệc này, ta thật sự bội phục lòng can đảm của ngươi! Nếu thật sự không có đồ mặc, trước đó ngươi có thể nói với ta một tiếng, nhìn vào chúng ta cùng họ Lâm, ta có thể cho ngươi vài bộ đồ cũ không dùng, đương nhiên, đừng sợ là đồ cũ, so với bộ đồ trên người ngươi, chúng cao hơn vô số cấp bậc!” Lâm Thiên lạnh nhạt nói: “Trong họ Lâm có loại tồn tại như ngươi, đúng là ông trời không mở mắt! Tuy ăn mặc theo kiểu loài người, nhưng vẫn không che đậy được mùi súc vật từ trong xương cốt lộ ra!” Đã xác định là kẻ địch, Lâm Thiên cũng không chuẩn bị tích đức phần miệng lưỡi, chẳng qua vì để không ảnh hưởng tới tiệc sinh nhật của Chu Dao, Lâm Thiên ép tiếng nói xuống rất nhỏ, cũng chỉ có hắn, Ngụy Phong, Lâm Uy cùng một vài người tu vi không tệ mà lại chú ý tới bên này nghe thấy thôi! “Hừ, người đối đầu với Lâm Uy ta, trước giờ không có kết cục nào tốt!” Lâm Uy lạnh giọng nói “Trước đây cũng có khoảng chục thằng giống ngươi, chẳng qua bọn chúng đều đã đi địa phủ báo cáo rồi, ba người trong đó còn bị ta róc sống từng dao cho tới chết!” Giọng Lâm Uy cũng rất nhỏ, cho nên người nghe được cũng chỉ vài người, Lâm Thiên biết lời Lâm Uy tuyệt đối không giả, bởi vì hắn cảm nhận được sát khí nhàn nhạt trên người Lâm Uy, loại sát khí đó chỉ có người đã từng giết người mới có! Trên người Lâm Thiên cũng có loại sát khí này, chẳng qua dưới sự giúp đỡ của Tiểu Linh đã che giấu đi rồi. Trong Mạt Thế, hắn giết hai ba ngàn thây ma, thây ma tuy không tính là loài người, chẳng qua có hình dạng của loài người, cho nên mỗi khi giết một con, Lâm Thiên cũng tích lũy một chút sát khí, tuy mỗi lần sát khí đều ít hơn nhiều so với giết một người, chẳng qua với số lượng to lớn đó, cho nên sát khí mà Lâm Thiên có còn mạnh hơn nhiều so với Lâm Uy! Âm thầm phân phó Tiểu Linh, sát khí trên người Lâm Thiên bùng nổ nhanh như chớp, Lâm Uy đối mặt chỉ cảm thấy như bị hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, mà một số tên cảm giác nhạy bén cũng nghi hoặc đưa mắt nhìn về phía này. “Hì hì, chủ nhân, ta nói rồi, sự việc đều có chỗ lợi chỗ hại, sát khí sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của ngươi, nhưng có lúc, sát khí đột nhiên bùng nổ có thể khiến thực lực đối thủ ngươi giảm xuống không chỉ một cấp!” Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên. “Với thực lực hiện tại của chủ nhân ngài, nếu đánh thật sợ là không đánh thắng nổi Lâm Uy, chẳng qua đột nhiên bùng nổ sát khí như vừa rồi, vẫn có thể đánh một cú giết chết hắn!”