[Dịch]Tinh Không Chi Dực

Chương 146 : Lối cũ ta về (6)

Ngày đăng: 12:06 07/09/19

Thoạt nhìn ai cũng nói đó chỉ là một khối thiên thạch bình thường, xét theo bề mặt bên ngoài, nó cũng chẳng có gì khác so với những khối đá xung quanh, cũng lớp vật chất cứng màu đen bao phủ bên ngoài, cũng hình dạng gồ ghề không theo một quy tắc nào, nhìn kỹ còn có thể mơ hồ nhận ra những dấu vết va chạm dường như là kết quả của hàng ngàn hàng vạn năm lang thang trong vũ trụ tạo thành. Nhưng nếu ai có thể nhìn sâu vào giữa các khe nứt của tảng thiên thạch, họ sẽ thấy có một khối hình chữ nhật màu đỏ lừ đang từ từ xoay tròn, thoạt nhìn trông giống như ánh mắt của một con sói trong đêm, nó chuyển động qua các hướng khác nhau, ở từng hướng, nó đều dừng lại trong vài giây, phóng ánh sáng qua các khe nứt nhìn xa vào vũ trụ, đến khi xác nhận không phát hiện điều gì khiến nó cảm thấy hứng thú, nó mới tiếp tục chuyển hướng kế tiếp, vòng đi vòng lại, liên tục như thế. Đột nhiên, kẻ nhìn trộm dừng lại cố định ở một hướng, nó đã phát hiện một cái gì đó khiến nó cảm thấy hứng thú, vật thể này đang ở tiến vào trong dò xét của nó, một chiến hạm khổng lồ, khác hắn với hình dáng nhỏ bé của các chiến đấu cơ lao qua nó lúc nãy, kẻ nhìn trộm không có hứng thú với lũ “mắt muỗi” đó, hệ thống máy tính bên trong của nó nói rằng không cần quan tâm đến chúng, nhưng mục tiêu mới hoàn toàn phù hợp với yêu cầu mà hệ thống máy tính của nó đặt ra. Kẻ nhìn trộm bám sát theo con mồi lớn, cùng với khoảng cách càng ngày càng gần, ánh sáng trên con mắt màu đỏ cũng dần chuyển từ trạng thái mờ mờ sang sáng chói dần lên, đến khi khoảng cách gần đến một mức độ đã đặt trước, nó bắt đầu chớp sáng, tần suất càng ngày càng nhanh theo cự ly của con mồi đang ngắn dần... "Ầm!", bề mặt bên ngoài của khối đá đột nhiên vỡ tung ra, hàng vạn mảnh vụn nhỏ bắn tung vào sâu trong vũ trụ, cùng với chúng là đuôi lửa màu lam nhạt, nó xuất hiện ở đuôi một khối kim loại thon dài, đẩy nó lao về mục tiêu với tốc độ khủng khiếp. Đó là một quả ngư lôi lượng tử, vũ khí trí mạng, sát thủ của các loại chiến hạm. Nhưng đáng sợ nhất là nó không chỉ có duy nhất một quả đơn độc, những đồng bạn của nó, cũng đồng loạt hất tung lớp ngụy trang bên ngoài, xuất hiện những đuôi lửa màu lam chết chóc, tất cả lao theo một trình tự đặt trước, phóng theo cũng một quỹ đạo, tựa như bầy sói vây bắt con mồi vậy, chúng bổ nhào vào chiếc chiến hạm khổng lồ kia. ……………………………............ Trên thái không mẫu hạm tốc độ cao Người Giải Phóng. " Đô... Đô... Đô...", trong giây phút đó, những tiếng rít đinh tai của hệ thống báo động khiến thần kinh mọi người lập tức căng lên. Tất cả mọi người không tự chủ được đều quay đầu, tập trung ánh mắt về nơi âm thanh phát ra. " Thuyền trưởng, chúng ta bị phục kích. Mười một, không, mười hai quả ngư lôi lượng tử đang lao về phía tàu, ở mạn trái, cự ly 30, gần quá, những quả ngư lôi đó từ đâu bay đến?" Sĩ quan rada kinh hoàng kêu lên, do khoảng cách quá gần, trên màn hình rada, những điểm vàng biểu hiện ngư lôi dường như đã chập vào với điểm xanh, thể hiện tàu Người Giải Phóng. "Cái gì?" Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide sắc mặt trở nên trắng bệch. Máu của ông như đông lại trong các mạch máu, với nhiều ngư lôi như vậy đột nhiên xuất hiện khoảng cách quá ngắn, tàu Người Giải Phóng quả thực lần này khó mà có thể thoát nạn. "Khẩn cấp cơ động, sang trái hết mức, mũi tàu thấp xuống ba mươi độ, tốc độ tối đa, khởi động toàn bộ vũ khí đánh chặn ở mạn trái trong chế độ tự động công kích..." Thuyền trưởng tuyệt vọng hạ lệnh, dù thế nào ông cũng cố bám lấy một tia cố gắng, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, nhưng trên thực tế, ngay cả bản thân ông cũng không tin tưởng sẽ có kỳ tích phát sinh. Cho đến tận lúc này ông vẫn không thể hiểu những quả ngư lôi lượng tử đó đến từ đâu? Xung quanh tàu vẫn không phát hiện dầu hiệu gì của chiến hạm hay chiến đấu cơ Đế Quốc tồn tại? Vậy vì sao để cho ngư lôi lượng tử tiếp cận đến khoảng cách gần như trí mạng mới phát hiện? Thiếu tá vừa mới hạ lệnh cho phi đội hộ tống xuất kích, những chiếc Tia Chớp đang ngay trước mặt họ không xa. Nếu có thể phát hiện có ngư lôi đột kích sớm một chút, dù chỉ là thêm một chút xíu thời gian thôi, ông còn có thể lệnh cho phi đội quay đầu chặn đánh số ngư lôi lượng tử, nhưng hiện tại, ở khoảng cách gần đến vậy, bất luận thế nào cũng không kịp, mà nếu chỉ dựa vào hệ thống phòng ngự tầm ngắn của tàu, đối phó đối phương dùng phương thứ tấn công bão hòa bằng ngư lôi lượng tử... Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide thống khổ nhắm nghiền hai mắt lại. Chiếc tàu như một con thú khổng lồ đang cố gắng dãy giụa để dàng lấy sự sống, tuy rằng động tác của nó ngờ nghệch, thậm chí còn chậm chạp, nhưng nó vẫn không cam tâm, cố vặn vẹo hình, gia tốc, chuyển hướng, các ụ súng phòng ngự tầm gần bên mạn trái điên cuồng trút ra những tia sáng nhiều màu đang thành một lưới ánh sáng chói lòa, những tia năng lượng tạo thành lưới lửa phòng ngự khiến mấy quả ngư lôi lượng tử gần nhất liên tiếp nổ tung, những vụ nổ mãnh liệt chẳng những khiến tàu chấn động kịch liệt mà còn tạo thành ảnh hưởng nhất định với mấy những quả ngư lôi lượng tử khác, khiến chúng lệch ra khỏi quỹ đạo định trước, nhưng quá gần, độ lệch không đủ lớn, những quả ngư lôi vẫn lao bổ vào mục tiêu thực hiện đòn công kích cuối cùng... "Xong rồi......" Ở phía trước mũi tàu, Sonia không dám nhìn xuống nữa, cô biết những đóa hoa nhiều màu của thần chết sắp nở trên chiếc tàu khổng lồ, trên đó còn có anh ấy... Nhưng hiện tại, cô cũng chẳng còn cách nào, không thể làm bất cứ điều gì, bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn kia mấy quả ngư lôi lượng tử khốn khiếp xuyên qua lưới lửa phòng ngự, khoảng cách đến mạn tàu Người Giải Phóng càng ngày càng gần, điều duy nhất mà cô có thể làm chỉ là cầu nguyện. " Xong rồi!" Trong giây phút cuối cùng, Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide cũng chỉ còn lại ý niệm này trong đầu, ông cũng không làm được điều gì hơn nữa, ngoại trừ phát ra cảnh cáo. "Cảnh báo chấn động, toàn thể thủy thủ, cẩn thận chấn động mạn, nắm chặt......" "Báo động đỏ." Ông lại bồi thêm một câu. Ai! Bây giờ thậm chí ông còn quên cả việc hiện nay toàn hạm vẫn giữ ở mức báo động vàng, thật đúng là hỏng bét! Chiếc tàu này có thể tộn tại hay không sau đợt công kích? Các thủy thủ còn có ai có thể sống sót sau đòn tấn công, ông còn có thể trở lại bộ chỉ huy hay không? Chỉ có trời mới biết!!! Những đuôi lửa màu lam nhạt biến mất, biến mất bên mạn trái chiếc tàu khổng lồ, chúng đã điểm cuối cùng của hành trình, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Kế tiếp, chỉ còn là một loạt tiếng nổ kịch liệt quét phăng tất cả mọi thứ... ------------------------------------ "Sao lại thế này? Sao lại có những chấn động này?" Đang trên đường xuống hangar, Thụy Sâm dừng phắt lại, anh mơ hồ nghe tiếng khởi động của vũ khí năng lượng, còn có chấn động ầm ầm của những vụ nổ bên mạn trái tàu, anh biết là đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn có vẻ rất nghiêm trọng. Chỉ có điều, anh không sao hiểu nổi là chuyện gì chuyện gì, anh mới vừa rồi còn ở trên khoang chỉ huy, cũng không có chuyện gì, không thấy có dấu hiệu gì của hạm đội Đế Quốc mà? Nhưng khi những tiếng rít lanh lảnh đập vào tai, nhìn thấy những ngọn đèn đỏ báo động chớp sáng liên tục, trái tim anh như chìm xuống, chưa kịp đưa tay nắm lấy cái gì đó để giữ người đứng vững, một loạt những tiếng nổ mãnh liệt hất tung anh lên cao đập mạnh phần lưng vào khoang kim loại của tàu, cơn đau dữ dội khiến anh gần như hôn mê bất tỉnh. Thụy Sâm có thể cảm nhận được, vụ nổ ở bên mạn trái, nhưng sức phá hoại của nó không chỉ đơn giản là ở riêng khu vực đó. Anh gắng gượng cử động thân thể của mình, bám tay vào tường, bước thấp bước cao quay lại khoang chỉ huy, chỉ có ở nơi đó, anh mới có thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Trên đường đi tràn ngập khói, những vật không được cố định chắc chắn bắn lung tung khắp nơi, thậm chí các vách tường cũng bị chấn động làm hư hại, khắp nơi đều là một mớ hỗn độn, tiếng chuông báo cháy vẳng lại từ đâu đó, thỉnh thoảng còn có những tiếng nổ nhỏ khác dậy lên bên mạn trái. Các thủy thủ đã qua cơn chấn động ban đầu vội phản ứng, dưới sự chỉ huy của các sĩ quan cuống cuồng lao về mạn trái, giống như họ đã làm như vậy hàng ngàn lần trong các cuộc diễn tập. Chỉ là trước đây là diễn tập, còn lần này là thực chiến, không có cơ hội để rút kinh nghiệm sửa sai... Nếu có gì may mắn thì là qua ánh sáng của các ngọn đèn chứng minh rằng hệ thống dẫn điện còn hoạt động bình thường, thân tàu cũng vẫn còn giữ nguyên trạng thái bình thường, điều này nói lên rằng lò phản ứng trung tâm vẫn trưa bị tổn hại, hệ thống khống chế bình hành, hệ thống mô phỏng trạng thái sống và động cơ chắc cũng không có vấn đề nghiêm trọng, có thể nói là cái may trong cái rủi. Lên tới khoang chỉ huy, ở đó cũng chẳng khá hơn bao nhiêu so với những chỗ khác, khắp nơi đều là những mảnh vụn kim loại, đôi chỗ còn có thể nhìn thấy những tia điện bắn ra lốp đốp, tiếng rên rỉ khắp nơi, cùng tiếng kêu cứu và gọi cứu thương. Ánh mắt của Thụy Sâm nhìn về vị trí của sĩ quan thông tin, khi không thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc, tim anh như ngừng đập. May là anh tìm thấy Phi Luân rất nhanh, cô gái đang ở bên chỗ của thuyền trưởng làm cái gì đó, Thụy Sâm vội vàng chạy đi đến, nằm trên mặt đất là thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, ông bị thương nặng, bộ quân phục trắng muốt loang lổ những vết máu, cô gái cố băng bó cho ông. "Cám ơn trời đất! Phi Luân, em không sao chứ? Thuyền trưởng bị sao vậy?" Thụy Sâm như cuống lên, ngay cả tên giả của cô gái cũng quên không gọi. "Em không sao, Thụy Sâm! Nhưng thuyền trưởng bị thương rất nặng, em đã gọi quân ý." Cô gái lắc đầu, vì đang cố băng bó cho thượng tá, trên tay và người cô lúc này cũng đầy những vết máu. " Thiếu tá...... Thụy Sâm......" Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide nghe được tiếng Thụy Sâm, ông cố hết sức mở mắt," Đến......" Giọng ông mơ hồ, cổ họng giống như có một bàn tay bóp chặt. Thụy Sâm tới gần Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide " Thuyền trưởng." " Trung tá...... cũng không ổn rồi, anh bây giờ...... Là người có quân hàm cao nhất trên tàu, tất cả đều... giao cho anh… thiếu tá… cứu cứu.... chiếc tàu này, cứu cứu...... Người Giải Phóng, đừng làm cho nó… bị đánh chìm… ở ngay nhiệm vụ đầu tiên... " " Ta sẽ đem hết toàn lực! Thuyền trưởng, xin ngài yên tâm." Thụy Sâm trang nghiêm nói. "Thượng úy!” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide chuyển hướng về phía cô gái," Giúp đỡ thiếu tá...... Tôi biết cô có thể.... Nếu tôi không đoán sai, cô chắc chắn đã từng đảm nhiệm chức vụ Thuyền trưởng...... Cứu...... lấy...... tàu......" Thuyền trưởng dùng hết sức mới nói xong mấy câu đó, nhìn được cái gật đầu khẳng định của cô gái, ông mới mỏi mệt nhắm mắt lại, Thụy Sâm lập tức mệnh lệnh hai thủy thủ đưa ông đến khoang cứu thương. Bây giờ là đến lúc anh phải quyết định, anh nên làm như thế nào? Làm thế nào để cứu được con tàu này?