[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 169 : Quay về.
Ngày đăng: 12:07 07/09/19
Những tiếng thở hổn hển dồn dập vang lên trong căn phòng tối om, hai bóng người ngấu nghiến lấy nhau trên giường. Ánh dạ quang mờ mờ của các thiết bị điện tử rọi lên thân hình một người con gái với vẻ đẹp hoàn mỹ như bức tượng thần Vệ Nữ ở Hy Lạp cổ đại, làn da trắng ngà làm nổi bật lên những vùng trắng muốt dường như được bao phủ trong một quầng sáng mờ mờ ảo ảo, đôi nhũ phong săn chắc phong mãn không ngừng nhấp nhô theo những động tác kịch liệt, mặc dù hệ thống điều hòa trong phòng tự động chọn nhiệt độ thích hợp nhất để tạo ra sự thoải mái nhưng “trận chiến” quá kịch liệt vẫn khiến cho những giọt mồ hôi đượm khắp người cô gái, rồi lăn theo những đường cong huyền ảo trượt xuống, nhỏ lên thân hình ở dưới cũng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy nguyên thủy…
Họ điên cuồng quấn lấy nhau không biết đã bao lâu, những kiểu dạng luân phiên nhau thay đổi, hết lần này đến lần khác, họ đưa nhau lên đến đỉnh cao của sự thỏa mãn, ngọn lửa tình dục chi phối tất cả, trong giây phút đó, tất cả mọi sự bình tĩnh và lý trí hàng ngày đều trở nên vô nghĩ, chỉ còn lại sự cuồng dã, nguyên thủy và kích thích. Hai thân hình quận lấy nhau, càng lúc càng sát, dường như chỉ hận không có cách gì dung hợp lại làm một…
Cuối cùng, sau lần cao triều không biết là thứ bao nhiêu, dường như đã tiêu hao toàn bộ tinh lực, hai người mới quyết luyến rời khỏi nhau, kết thúc trận “giao chiến” kịch liệt đó, nép vào nhau, cả hai cùng tiến vào giấc ngủ êm đềm.
“Đã lâu rồi không được như thế này…” Sau một lát yên lặng, cả hai lại rúc sát vào nhau, thì thầm nói chuyện.
“Ừ nhỉ! Gần đây không lo chuyện tổ chức liên đội thì lại lo huấn luyện, rồi còn… Thời gian hai đứa mình có thể ở riêng với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.” Cô gái nhẹ giọng thốt, lược bớt mấy lời, trong lòng thầm nghĩ, dù sao thì cũng còn Phi Luân ở trên cùng chiếc tàu này, thời gian dành cho cô đương nhiên sẽ ít đi.
“Ừm! Cho nên khi em đột ngột đi vào phòng anh, thực sự khiến anh giật mình.” Thụy Sâm ôm lấy bờ vai tròn, những ngón tay lướt nhẹ như muốn cảm nhận sự mềm mại của làn da.
“Cho anh một chút bất ngờ thôi, sao hả? Không thích?” Gương mặt vẫn còn ánh hồng của kích tình, Sonia hơi nheo mắt, dụi khẽ đầu vào vòng ngực rộng của người yêu, ngón tay lướt nhẹ trên ngực anh.
“Làm gì có! Còn cầu mà không được nữa kia.” Thụy Sâm khẽ hôn lên má cô gái. “Hôm nay thật quá cuồng nhiệt, khiến anh nhớ lại lần đầu tiên của chúng mình.”
Nói đến đấy, anh không khỏi liếc nhìn xuống vai trái, không có vết răng nào mới, những vết cũ cũng đã mờ mờ không còn thấy rõ. Thụy Sâm cười cười nói. “Cũng may hôm nay không bị cắn thêm cái nào, so với lần trước còn kém một chút, lần sau chắc phải thêm tý rượu trợ hứng!”
Sonia xấu hổ dùng lực cấu người yêu một cái, bĩu môi nói. “Lần sau em sẽ cắn vào cổ anh, để xem lần sau còn giám nói chuyện kiểu đó nữa không, quanh quanh co co, vòng vòng vèo vèo khiến người ta hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái gì? Hôm nay sao em lại hiểu nhầm, về vấn đề gì?” Thụy Sâm ngạc nhiên hỏi.
“Không… không có gì, chỉ không ngờ anh lại nói cho em chuyện đó.” Sonia vội lảng sang chuyện khác, chuyện xấu hổ ban sáng có chết cô cũng không cho ai biết.
Nhớ lại tin tức về con đường, Sonia thờ dài nói. “Có lúc em cũng nghi ngờ không biết thượng đế đứng về phía ai, khó khăn lắm mới tìm được một con đường, trên đó lại đầy những chông gai và cạm bẫy, thậm chí cả cái thứ nuốt người không nhả xương như lỗ đen còn có nữa, bây giờ lại đùng một cái cắt đứt, hay rồi, liên lạc với Liên Bang hoàn toàn gián đoạn.”
“Không thể nói là hoàn toàn gián đoạn, cũng có khi còn những con đường khác, chỉ là chúng ta chưa tìm ra thôi, anh tin là chúng ta nhất định sẽ có cách nối lại liên lạc.” Thụy Sâm nhìn sâu vào đôi mắt của người yêu, thầm thì nói. “Có nhớ nhà không?”
“Sao lại không nhớ, không nhớ mới là chuyện lạ đấy.” Đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Sonia thầm thí thổ lộ. “Nhưng biết làm sao bây giờ, trước mắt chúng ta cũng chẳng có cách nào, còn phải chiến đấu nữa, những gì em có thể làm bây giờ là ổn định tinh thần cho mọi người, không để ảnh hưởng đến quá trình tác chiến sau này, nếu không mang tâm trạng không ổn xuất kích mới chính là con đường ngắn nhất để vĩnh viễn chia lìa.”
Thụy Sâm khẽ siết lấy người yêu vào lòng, anh hiểu mặc dù bề ngoài cô gái vẫn tỏ ra bình tĩnh và tỉnh táo, thực ra đó chỉ là cái mặt nạ để giấu đi tình cảm bên trong, là đội trưởng cô phải có trách nhiệm đối với các chị em, phải khống chế được tình cảm không thể hiện ra ngoài, chỉ có thế cô mới có thể giữ được sự tỉnh táo và không ngoan, mới có thể phán đoán chuẩn xác tình huống, chỉ huy các anh chị em dưới quyền đi đến thắng lợi, giúp họ có thể sống sót trở về. Nhưng Thụy Sâm biết rằng trong lòng cô cũng phong phú tình cảm như mọi người, không phải là một tảng băng, thậm chí có lúc sự nhiệt tình của cô khiến anh có cảm giác như sắp bị nung chảy.
Có bao nhiêu người biết rằng, ẩn sau gương mặt lúc nào cũng bình tĩnh, nghiêm tục ấy là một tâm hồn cuồng nhiệt, có ai hiểu những áp lực nặng nề mà cô mang trên người? Thụy Sâm dám khẳng định, sự điên cuồng đêm nay cũng là cách để cô giảm bớt ít nhiều những áp lực đó, những áp lực mà lúc bình thường chỉ có mình cô nghiến răng chịu đựng…
“Hứa với anh, sau này khi không vui thì nhớ tới anh.” Thụy Sâm nói tiếp nửa đùa nửa thật. “Nếu cần anh cũng có thể hy sinh để em ‘ngoạm’ cổ mà.”
Cô gái ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Thụy Sâm rồi không nói một lời cô lặng lẽ ngả đầu trở lại vòng ngực rộng mà rắng chắc của người yêu, lặng lẽ nghe trái tim anh đập đều đều trong lồng ngực.
Hai người nép vào nhau, lặng lẽ tận hưởng những giây phút êm đềm.
Trong lúc này, lời nói là không cần thiết……..
----------------------------------------------
Hạm đội dễ dàng xuyên qua cổng siêu không gian trở lại thiên hà XY-1987, đúng như Thụy Sâm đoán, trên đường bọn họ không phát hiện bất cứ dấu hiệu nào có hoạt động quân sự của Đế Quốc, nhưng khi hạm đội lại xuất hiện ở bên cổng siêu không gian, mặc dù không phát hiện điều gì khác lạ nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm lên các tàu. Bầu không khí căng thẳng ấy lên đến cực điểm cùng với lời thông báo của Tỏa Nhãn 01.
“Xin chú ý! Tuy-lip 01! Đây là Tỏa Nhãn 01! Hai chiếc Nữ Yêu ở hướng mười giờ bên trái, tốc độ 500.” Hạm đội đi được nửa đường, Thụy Sâm nhận được thông báo của thiếu tá Thule từ Tỏa Nhãn 01.
Tuy-lip 01, ngoại hiệu cũ của Thụy Sâm, anh vẫn quen dùng cái tên đó, cho dù hiện tại đã là phi đội trưởng cả phi đội, nhưng anh biết, nếu trên đường về thiên hà New Siberia có nơi nào có khả năng phục kích nhất thì chỉ có thể là đoạn đường này, cho nên anh tuyệt đối không dám đại ý, cả ba liên đội trưởng của phi đội 9 đều xuất kích chỉ huy chiến đấu cơ của mình làm nhiệm vụ hộ tống, Robert Parnell dẫn đầu, anh ở giữa còn Sonia ở phía sau.
“Chiến đấu cơ địch chưa xuất hiện trong tầm quét của Tia Chớp. Tỏa Nhãn 01, anh cho rằng chúng đã thấy ta chưa?”
“Tôi không nghĩ vậy!” Phân tích quỹ đạo bay của chiến đấu cơ Đế Quốc, thiếu tá là tham mưu xuất thân, anh chẳng lạ gì chiến thuật và phương thức hành động của đối phương, anh ta không chậm trễ nói. “Rada của Tỏa Nhãn có tầm quét lớn hơn nhiều so với Nữ Yêu. Ở cự ly này chúng tuyệt đói không thể phát hiện ra chúng ta. Hơn nữa từ đường bay và tốc độ của địch tôi có thể xác định rằng đây là đội hình trinh sát cơ bản của Đế Quốc. Nếu chúng đã phát hiện ra chúng ta sẽ tuyệt đối không bay nhàn nhã thế. Cho dù quỹ đạo của hai chiếc Tia Chớp cắt ngang với quỹ đạo của ta, nhưng nếu tôi đoán không sai chúng sẽ rẽ nhanh thôi, sau đó sẽ ra khỏi tầm quét của Tỏa Nhãn.”
“Tuy-lip 01, đội trưởng xem đối phương chỉ có hai chiếc, bất kể là số lượng hay chất lượng đều kém xa chúng ta, chỉ huy, có thể len lén tới cho chúng một bài học không?” Một phi công trẻ, Đái Duy Sâm, biệt hiệu Tuy-lip 11, hưng phấn nói.
Đứng là họ chiếm ưu thế về lực lượng, lúc này xung quanh hạm đội, Thụy Sâm đã bố trí trung đội Sắc Vi thuộc liên đội anh yểm hộ Tỏa Nhãn, còn anh dẫn trung đội Tuy-lip làm nhiệm vụ cơ động sẵn sàng yểm trợ, hơn nữa còn trung đội Hoa Mộc Miên đang sẵn sàng cất cánh, đối phó với hai chiếc Nữ Yêu đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
“Tuy-lip 02! Ý kiến của cô thế nào?” Thụy Sâm không trả lời, anh chuyển vấn đề sang cho Jessica, hôm nay cô ấy cũng đã là trung đội trưởng.
“Đội trưởng, tôi còn nhớ anh đã nói nhiều lần, nhiệm vụ chính của ta là hộ tống, chủ động tấn công Đế Quốc, tuy chúng ta nắm chắc có thể hạ hai chiếc này, nhưng chúng ta không biết đằng sau nó là gì, đối với nhiệm vụ, tôi cho là không nên mạo hiểm.”
“ Nói hay lắm, Jessica! Hây! Tuy-lip 11, đã nghe thấy chưa, đó là ý kiến của trung đội trưởng nhé!” Thụy Sâm mỉm cười khen ngợi, trong lòng anh cũng nghĩ thế, hai chiếc Nữ Yêu thì là cái quái gì, điều làm anh lo là lực lượng đằng sau nó, hai chiếc Nữ Yêu không thể tự mình đến đây được, điều đó chứng minh là chí ít có một chiến hạm của Đế Quốc ở quanh đây, nếu chỉ là khu trục hạm hay tuần dương hạm còn đỡ, nhưng nếu là một chiếc thái không mẫu hạm hoặc chiến liệt hạm tốc độ cao, hay thậm chí là cả hạm đội, như thế coi như xong, mặc dù với lực lượng hiện nay của tàu Đại Thiên Sứ, anh không sợ, nhưng những trận đánh vô nghĩa thì bớt tý nào hay tý nấy.
“Cái này… Tuy-lip 01, tôi hiểu, những chúng ta hàng ngày huấn luyện không phải vì điều đó hay sao? Nhìn chiến đấu cơ địch ngay trước mắt mà phải để đi, tôi thật không cam tâm, tôi còn chưa có cơ hội nổ súng vào địch cơ.”
“Yên tâm đi, thể nào cũng có phần.” Thụy Sâm khẳng định, Đồng Minh chắc chắn không thể để một chiếc thái không mẫu hạm hùng mạnh với đầy đủ quân số ngồi lại hậu phương không có việc gì làm.
Hạm đội tiếp tục tiến tới, giữ khoảng cách với hai chiếc Nữ Yêu một đoạn cho chúng vòng ra giống như thiếu tá Thule đã dự đoán, sau đó mất hút trên màn hình rada.”
Đó chỉ là một chút chuyện nhỏ trên đường về nhà của họ, từ sau đó đến khi hạm đội rời khỏi thiên hà XY-1987, họ không còn gặp bất kỳ phương tiện nào của Đế Quốc nữa, cả quá trình thuận lợi bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi, nhớ lại lần tao ngộ chiến ở đây khi trước, nhớ lại lời dặn dò của phu nhân Almeida trước khi đi… Hà! Thụy Sâm không khỏi cảm thán, thực tế và tưởng tượng khác nhau quá!