[Dịch]Tinh Không Chi Dực

Chương 196 : Kiếp nạn của Trân Châu Cảng (8)

Ngày đăng: 12:07 07/09/19

Vụ nổ mãnh liệt phá hủy khu trung tâm của khẩu pháo, lấy từ vị trí đó làm tâm, năng lượng mãnh liệt tràn ra xung quanh, dẫn đến phản ứng nổ dây chuyền dọc theo những hành lang bên trong căn cứ, năng lượng tràn ngược vào nòng pháo của ‘Ngọn giáo ba mũi”, xé tan tất cả mọi thứ thành những mảnh nhỏ, từ cả ba nòng pháo A, B, C những cột sáng năng lượng khổng lồ cùng mảnh kim loại, đá vụn bụi bậm mãnh liệt phun ra, giống như núi lửa phun trào, cột sáng chiếu rọi cả không gian vũ trụ giống như ban ngày, ngay cả hạm đội Đồng Minh dù còn ở xa, cũng không khó nhìn ra những cột sáng lấp lánh từ phía căn cứ Trân Châu Cảng trên màn hình. Không chỉ có thế, theo năng lượng phóng ra cùng với các loại vật chất quật thẳng vào hạm đội và các chiến đấu cơ đã xuất kích, nhưng vẫn giữ vị trí quanh căn cứ theo mệnh lệnh của tư lệnh, khiến cho chúng bị thiệt hại nặng nề, hai khu trục hạm và hai tuần dương hạm trong khoảnh khắc bị thương nặng, các chiến đấu cơ nối tiếp nhau nổ tung trong cơn bão năng lượng cuồng bạo, những chiếc khác may mắn hơn cũng như những chiếc thuyền lá quay cuồng trong cơn thịnh nộ của đại dương, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp, rất nhiều phi công không đợi được đến lúc tác chiến cùng quân địch, bọn họ cùng chiến đấu cơ tan biến trong cơn bão năng lượng mà không kịp hiểu vì sao, đại bộ phận những chiếc may mắn sinh tồn cũng bị hỏng, tất cả mọi người kinh hoảng không thôi, nhất là không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì. Từ trung tâm Trân Châu Cảng, những cột khói vọt lên theo chiều hướng lan ra xung quanh, sóng xung kích của các vụ nổ giao thoa lan tới từng ngóc ngách của căn cứ Trân Châu Cảng. Đương nhiên bao gồm cả trung tâm chỉ huy của tư lệnh Đức Hoài Đặc. Dưới uy lực của vụ nổ khủng khiếp, trung tâm khống chế rung lên như sắp sụp đổ, mọi người hoàn toàn không thể giữ tư thế bình thường, đừng nói là đứng thẳng, ngay cả những người đang ngồi trên ghế cũng bị sóng chấn động quật tung lên mặt đất, những ánh chớp chói lòa khiến người ta không thể nhìn thấy gì suốt cả chục giây, rất nhiều điện tử thiết bị, chiếu sáng không được cố định chặt liền đổ nhào xuống đất tóe ra những ánh lửa điện và khói nồng nặc. Đại bộ phận hệ thống đều đã bị tê liệt, khắp nơi là ảnh vỡ của thủy tinh cùng tài liệu bay tung tóe, tất cả mọi thứ lần lộn vào nhau, tất cả là một mảnh hỗn độn. Không đợi mọi người kịp đứng lên, giống như từ một mệnh lệnh bần bí, bỗng nhiên ai cũng cảm thấy nhẹ bẫng đi, tất cả mọi thể đều nổi lên lềnh bềnh trong không trung. Hệ thống trọng lực nhân tạo là hệ thống lớn đầu tiên trở thành nạn nhân của vụ nổ, cho dù mọi người đều đã trải qua huấn luyện trong trạng thái không trọng lượng, nhưng đối với những người đã quen với trọng lực mà nói, việc thình lình bay lên vẫn khiến cho bọn họ kinh hoảng, tạo thành nhiều phiền toái không nhỏ, bọn họ ở không trung quẫy động tư chi, một mặt tránh né những vật thể nhỏ bay tới-- những thứ này nếu theo đường hô hấp tiến vào lỗ mũi cũng không phải là chuyện nhỏ, một mặt cố tóm lấy bất cứ thứ gì có thể giúp cố định thân thể...... " Cứu với, cứu với. Tay của tôi, tay của tôi bị kẹp dưới......" Có người kinh hoảng kêu. " Trời ạ. Đây là cái gì? Không..... Khạc..... Khạc......Khụ. Có cái gì bay vào miệng tôi." " Câm miệng, đừng quên các yếu lĩnh khi huấn luyện, muốn nói chuyện thì che miệng với mũi lại." " Hệ thống dự bị đâu?" Trong những tiếng hét lộn xộn, còn có người nghĩ nhớ tới hệ thống dự bị. " Hệ thống trọng lực nhân tạo mất hiệu lực, thực thi phương án khẩn cấp, khởi động hệ thống dự bị....." Có người lớn tiếng kêu, một người khác phản ứng khá nhanh lần theo vách tường lướt về phía có công tắc khởi động hệ thống dự bị...... Nhưng, so với một số đồng nghiệp của họ mà nói, bọn họ có thể coi như là quá may mắn, những phiền toái nhỏ này đối với một số đồng nghiệp khác của họ, nhất là những người ở gần trung tâm vụ nổ mà nói, căn bản là không có gì, bởi vì họ sẽ vĩnh viễn không còn phải lo đến phiền toái nữa. " Chú ý, chuẩn bị khởi động hệ thống dự bị, mọi người chú ý, nắm chắc lấy thứ gì đó xung quanh." Sự huấn luyện thường ngày đã phát huy tác dụng, mọi người còn nhớ rõ trước khi khởi động hệ thống dự bị cần phải phát thông báo, nếu không, những người đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên ngã nhào xuống có thể gây ra những chấn thương không nhẹ . Trong những âm thanh loảng xoảng của các vật dụng rơi xuống đất cùng tiếng rên rỉ đau đớn, hệ thống dự bị cuối cùng cũng phát huy tác dụng, trọng lực nhân tạo được khôi phục, các hệ thống chủ yếu cũng dần dần khôi phục bình thường, mọi người luống cuống chạy về vị trí của mình hoặc vội vàng cứu trị các đồng nghiệp bị thương. " Báo cáo tình huống hư hại!" Dưới sự giúp đỡ của các sĩ quan phụ tá, tư lệnh Đức Hoài Đặc cuối cùng cũng gian nan đứng lên, lớn tiếng nói. Không bao lâu, một sĩ quan sắc mặt tái nhợt đã báo cáo những đánh giá bước đầu về sự tổn hại, vị tư lệnh càng nghe càng kinh hãi, khi nghe những lời cuối cùng, ông đã lung lay như sắp ngã, cơ hồ không đứng nổi, hai mắt tối sầm, nếu không phải sĩ quan phụ tá đứng cạnh nhanh tay đỡ, chỉ e ngài tư lệnh đã lại một lần nữa đập đầu xuống đất. Bản báo cáo tuy chỉ là đánh giá bước đầu, nhưng kết luận đã đủ ghê người: Không riêng gì hệ thống pháo chủ lực ‘Ngọn giáo ba mũi’ bị hoàn toàn phá hủy, ngay cả hệ thống năng lượng chính của căn cứ cũng bị hủy trong vụ nổ, tuy rằng đã dùng nguồn dự trữ, nhưng nó không thể đám ứng cho một hệ thống mạnh đến thế. Hiện nay chẳng những hệ thống màn chắn mất đi hiệu lực mà đại bộ phận tháp pháo phòng không cũng không thể hoạt động, mấy kho chứa tên lửa và ngư lôi nổ tung, phá hủy hoàn toàn các đường dẫn dùng cho chiến đấu cơ xuất kích cùng khu cảng, những chiến đấu cơ chưa cất cánh bị vụ nổ nghiền nát thành tro bịu, trên bến tàu, nơi những chiếc tàu lớn đang đậu để sửa chữa, toàn bộ đã biến thành địa ngục dung nham. Đồng thời, vụ nổ còn phá hủy rất nhiều khu vực trọng yếu bên trong căn cứ, lửa từ các vụ nổ cháy lan từ khu này sang khu khác, các khu vực từ 21-47, 69-74, 91-105, đã hoàn toàn mất liên lạc, các khu này đều gần tâm vụ nổ, chỉ e nơi đó không người nào có thể sống sót, mà nếu không phải trước đó có báo động, các cửa ngăn giữa các khu được đóng lại, chỉ e rằng các khu khác cũng khó tránh được cùng chung số phận, nhưng dù là như thế, các khu khác cũng tổn hại rất nghiêm trọng, đại bộ phận hệ thống đều mất hiệu lực, các khu còn lại đã bắt đầu dùng hệ thống dự bị, hiện đang toàn lực tiến hành cứu chữa các nơi bị tổn hại, nhưng tình huống trước mắt, hoả hoạn cùng các vụ nổ lan tràn đã trở nên rất khó khống chế...... Một nhân viên may mắn còn sống sau lại nhớ lại nói: "...... Khắp nơi đều là những đám khói độc dày đặc, khắp nơi đều là những vụ nổ mạnh, liên tiếp những đợt xóng chấn động khiến người ta không sao thở nổi, không mặc quần áo phòng hộ, không ai có thể sống quá vài giây, trong những hành lang chật chội, chúng tôi chen chúc nhau chuyển người đến nơi an toàn, có người quần áo phòng hộ đã bị hư hại, máu tươi rỉ ra theo những vết rách, còn có thể thấy vung da bị cháy đen, tôi quay đầu đi, không dám nhìn bọn họ, bọn họ chỉ được tạm thời đưa vào một phòng lớn, nơi đó là bệnh xá lâm thời, nhưng không có thầy thuốc, không có băng vải, cũng không có dược phẩm, toàn bộ khu vực y tế đã bị hủy diệt ngay từ đầu vụ nổ, hiện tại người cực kỳ thiếu, cho nên cũng không có ai rãnh rỗi đi chăm sóc cho bọn họ, tất cả mọi người lao vào trận chiến để chống chọi với ngoạn lửa, trận chiến mà căn bản là không có phần thắng, chúng tôi dùng hết toàn lực với mọi phương tiện có thể có, nhưng trước sức mạnh khủng khiếp của thần lửa, chúng tôi liên tiếp bại trận, không ai nhìn thấy chút ánh sáng nào của sự thắng lợi, không ai còn hy vọng khống chế ngọn lửa, lúc ấy tôi không còn nhớ rõ mình đã nghĩ như thế nào, trước kia tôi chưa bao giờ phải đối phó với một tai nạn đáng sợ đến vậy, hiện tại còn lại trong trí nhớ của tôi chỉ có sự chết lặng, tuyệt vọng, chỉ biết làm theo mệnh lệnh của chỉ huy, như một cái máy sử dụng thiết bị cứu hỏa......" So với hàng ngàn hàng vạn binh lính và sĩ quan Đế Quốc đã bị ngọn lửa hủy diệt, người này có thể nói là trở về từ địa ngục, điều đó là không dễ dàng, đương nhiên, nếu không phải Tư lệnh căn cứ tuyên bố một mệnh lệnh đúng lúc, chỉ e ông ta cũng đã biến mất cùng Trân Châu Cảng. ........... " Tư lệnh, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta đã muốn mất nhiều khu vực, ngọn lửa đang lan nhanh với một tốc độ không thể khống chế nổi." Sĩ quan phụ tá ngầm ám chỉ, anh ta không dám nói rõ, anh ta biết cảm tình của tư lệnh đối với căn cứ. "......." Viên tư lệnh nhìn thoáng qua sĩ quan phụ tá, không lên tiếng. Ông ta đương nhiên hiểu sĩ quan phụ tá muốn nói gì, bằng bản năng ông biết, hiện nay đã không còn có cơ hội nào nữa, trước mắt tình trạng không thể khống chế, nhưng quyết tâm, cũng không phải dễ dàng hạ như thế. Ông ta đảm nhiệm chức vụ tư lệnh đã hai năm, nhưng thời gian ở căn cứ Trân Châu Cảng không phải chỉ là hai năm ngắn ngủi, từ khi gia nhập quân đội Đế Quốc nơi đầu tiên ông đóng quân là nơi này, quân hàm trung tá của ông cũng là dành được ở đây, sau đó thượng cấp hỏi ý kiến xem ông có tình nguyện nhậm chức tư lệnh căn cứ Trân Châu Cảng không, ông đã không chút do dự nhận lệnh, từ đầu đến cuối, thời gian phục vụ ở căn cứ của ông đã hơn mười năm, một phần ba cuộc đời binh nghiệp của ông đã trải qua nơi đây Nhưng điều khiến ông khó chịu nhất là, chính trong nhiệm kỳ của ông, căn cứ lần đầu tiên bị tấn công kể từ khi nó được xây dựng, không chỉ có thế, đó lại là một cuộc tấn công hủy diệt. Ông đã do dự, đã chần chờ, ông còn muốn cố cứu lại căn cứ này, tuy rằng nó đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, dù hy vọng có xa vời, ông cũng không buông ra. Nhưng hai bản báo cáo tiếp theo, trở thành cọng cỏ cuối cùng khiến con lạc đà gục xuống. Một là báo cáo về căn cứ, kỹ thuật viên báo cáo những vụ nổ và ngọn lửa đã khiến kết cấu căn cứ xuất hiện những tổn thương trí mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Một bản báo cáo khác nhắc đến quân phản loạn, tín hiệu đặc thù của phần lớn các chiến liệt hạm đã tiêu thất, thay vào đó là số lượng lớn chiến đấu cơ, bọn họ đang tăng tốc độ lao tới gần căn cứ. Tư lệnh có chút hồ đồ, chỉ mải nghĩ đến việc cứu căn cứ, ông đã quên ở bên ngoài còn có quân địch như hổ rình mồi. Vì sao tín hiệu đặc thù biến mất, vì sao lại xuất hiện nhiều chiến đấu cơ, hiện tại nghĩ đến điều này, liệu còn có ý nghĩa sao? Ông cười khổ. Chua sót nuốt sự cay đắng vào lòng, rốt cục ông cũng tuyên bố cái mệnh lệnh khiến trái tim ông tan nát:" Ngừng các hoạt động cứu viện, mọi người lập tức rút lui khỏi căn cứ Trân Châu Cảng."