[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 34 : Lằn ranh sinh tử
Ngày đăng: 12:05 07/09/19
Đây là đâu? Địa ngục à? Sao tôi lại cảm thấy có một luồng hơi lạnh bao quanh.
Thụy Sâm từ từ mở mắt, một người trung niên cao lớn đang đứng trước mặt cậu, mình còn chưa chết? Có điều nhìn quanh một vòng, xung quanh chỉ có một ngọn đèn mờ ảo càng khiến không gian thêm sâm âm lạnh lẽo, bốn phía là những bức tường thép đen sì, bên trên trần nhà trống trơn không có một đồ vật trang trí nào, chỗ này, có lẽ là phòng giam, chỉ không biết là phòng giam ở đâu, cậu còn ở Haynie không hay đã được chuyển đến nơi khác rồi.
“Ngươi là Thụy Sâm Nepali Gore?” Người đàn ông cất tiếng hỏi, đến lúc này Thụy Sâm mới có cơ hội nhìn rõ ông ta, thân hình cao lớn, gọn gàng trong bộ quân phục Đế Quốc, khuôn mặt vuông vắn, lưng thẳng, hai mắt long lanh có thần, trên mặt là một nét lãnh khốc vô tình khiến người ta không lạnh mà run, từ con người ông ta toát lên một khí thế oai mãnh của kẻ tung hoành thiên hạ, chỉ có điều trên trán đã xuất hiện những vết nhăn khiến khuôn mặt như toát lên vẻ thương cảm, trên vai áo là một cặp quân hàm thượng tướng óng ánh.
“Vâng! Thưa chỉ huy!” Thụy Sâm cố vặn người, cậu đột nhiên phát hiện hai tay hai chân mình đã bị xích vào tường thành hình chữ “Đại” từ bao giờ, dù cố đến mấy cũng không thể cử động được.
“Đến giờ chưa chết, có ngạc nhiên không?” Thượng tướng cũng không thèm nghe cậu trả lời, chỉ từ từ nói. “Nói cho ngươi biết, là ta cứu ngươi đấy, ta đã ra lệnh cho tòa án binh sửa lại phán quyết. Ha… ha… ha…, ngươi có biết không, tên ta là Giro Steve, người bất hạnh chết dưới tay ngươi là cháu ta, có buồn cười không, chính ta lại ra tay cứu mạng kẻ đã lấy mạng cháu mình.”
“Ngươi…” Thụy Sâm đang định nói mấy câu biết ơn liền im lặng, nếu mấy giây trước cậu còn có chút kỳ vọng thì sau khi nghe tên vị thượng tướng, nó tan đi như bong bóng xà phòng, cậu quyết định im lặng, đối diện với gã thượng tướng đầy kích động, Thụy Sâm biết mọi chuyên chỉ mới bắt đầu, cậu cảm thấy rồi sẽ còn xấu hơn nữa.
“A…” Một tiếng kêu thê thảm từ xa vọng lại, âm thanh truyền vào trong phòng giam bằng thép đã yếu đi nhiều nhưng cũng đủ khiến Thụy Sâm tái mặt, âm thanh ấy cậu quá quen thuộc, đó là tiếng kêu đau đớn của Robert.
“Robert Parnell! Mày… mày làm gì cậu ấy rồi?” Thụy Sâm vùng vẫy, những sợi xích đập vào tường kêu lanh canh, vô ích, cậu không sao thắng nối những sợi xích với những khoen làm bằng những que thép còn to hơn cái đũa, lại còn được chế từ hợp kim cường độ cao nữa chứ, đó là loại thép có thể xích được cả loài voi ma mút tiền sử chứ đừng nói đến thân thể yếu đuối của con người.
“Yên tâm đi! Hắn không chết được đâu!” Gã thượng tướng có vẻ hơi bình tĩnh lại, giọng nói pha chút giễu cợt, có vẻ ông ta rất hài lòng với phản ứng kịch liệt của Thụy Sâm.
“Ông muốn gì?” Thụy Sâm trầm giọng hỏi. Cậu biết giờ này nói gì cũng vô ích, cầu khẩn hoặc giải thích chỉ làm nhục bản thân, cũng khiến đối phương càng coi thường mình, còn đối với Robert Parnell, cậu cũng chẳng cố học theo những tiểu thuyết ba xu ngoài chợ nói những câu rỗng tếch kiểu như giết cháu mày là tao, không liên quan gì đến anh ta v.v… Thực ra nếu nói mà giải quyết được vấn đề Thụy Sâm cũng chẳng ngại nói, nhưng đến tình trạng này, cậu thừa biết đối phương chắc chắn không buông tha cho bất kỳ ai trong hai người, số phận của đôi bạn đã bị buộc chặt lấy nhau.
“Muốn làm gì à? Ha… ha… ha…” Thượng tướng chồm lên, đột nhiên tung một cú đấm móc cực mạnh vào bụng dưới của Thụy Sâm khiến cậu đau muốn gập người lại, nhưng những sợi xích khóa chặt tứ chi khiến cậu không cách nào làm được, Thụy Sâm có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều muốn quay tung lên, khóe miệng ẩn ẩn một chút vị tanh, một dòng máu chảy ra từ miệng cậu.
Thằng khốn này vẫn còn khỏe thật.
Gã thượng tướng thu tay lại, nhìn Thụy Sâm đau đến nỗi mặt mày tái mét, nét mặt hắn hiện lên một sự khoái trá vô hạn. “Nói cho mày biết, cháu tao sống được 25 năm, 25 năm ấy nó đem lại cho tao biết bao niềm vui và nụ cười, nhưng nó bị thằng chó như mày giết chết, muốn chết nhanh hả? Tao không để chúng mày chết dễ thế đâu, tao sẽ cho chúng mày được thưởng thức những kỹ xảo bí truyền vẫn được người đời bàn tán của Cục An toàn, tao sẽ để chúng mày được tự thân cảm nhận kết quả của những kẻ không biết vâng lời trong tay chúng tao là gì? Yên tâm đi, chúng mày sẽ nhanh chóng định nghĩa được cụm từ “sống không bằng chết” một cách chính xác nhất. Hơn nữa, mày có thể hoàn toàn yên tâm, khi chưa hưởng thụ đủ hình phạt, chúng mày không thể chết được đâu, để đảm bảo điều đó tao còn dành cho bọn mày một bác sĩ riêng, vậy nên cứ từ từ hưởng thụ nửa đời còn lại của mày trong này nhé. Thằng khốn, tốt nhất từ giờ mày nên cầu nguyện để chóng chết đi là vừa! Ha… ha… ha…”
Trong tiếng cười đầy đắc ý, gã thượng tướng đi ra ngoài.
“Cẩn thận phục vụ khách của tao, nhưng nhớ là không được để hai thằng này chết, nếu không, hừ…”
“Tuân lệnh, xin thượng tướng cứ yên tâm, chúng nó không chết được đâu, dù có cắn đứt lưỡi tôi cũng có cách bắt chúng sống…”
---------------------
Chiếc que với một đầu đang tóe ra những tia lửa điện xanh lè mặc kệ khuôn mặt đầy nét kinh hoàng của Thụy Sâm vẫn từ từ tiến lại gần…
Tiếng thét đau đớn khi xuyên qua những bức tường thép truyền ra ngoài chỉ còn rất nhỏ, đi lại trên hành lang im ắng cũng khó mà nghe rõ. Nhưng dù thế những binh sĩ canh gác của Đế Quốc gần đó vẫn tìm mọi cách để được đứng xa xa một chút, đến chỗ nào đó không nghe được tiếng thét thì thôi.
-----------------------
“Ro…Robert… A…” Thụy Sâm gắng hết sức kêu lên một tiếng, âm thanh của cậu bây giờ nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại khàn đến mức không thành tiếng, dường như chính cậu cũng không nghe rõ mình nói gì. Thụy Sâm cười khổ một tiếng trong lòng, cậu đã thét bao lâu rồi, hình như hơn một tháng, đến giờ mà vẫn chưa chết, hơn nữa lại còn nói được, chính Thụy Sâm cũng cảm thấy đó là một kỳ tích.
“Bạn… hiền? Chuyện… gì… thế? Khái… Khái… Khái…” Robert Parnell thống khổ ho lên mấy tiếng, như muốn trả lời bạn.
“Có… có… biết… bọn… mình… bây… giờ… đang… đi… đâu… không?” Thụy Sâm gắng hết sức mới nói được cái câu mà bình thường chỉ mất mấy giây.
“Không… không… biết nữa… Thụy… Thụy Sâm… đừng… nói…nữa…, nghỉ… ngơi… đi… tiết… kiệm… thể lực… chờ… chút nữa… bọn… khốn… lại… sắp… đến… rồi!” Robert Parnell nằm co quắp trên sàn thép lạnh băng hổn hển nói.
Tiết kiệm thể lực? Thụy Sâm đau đớn thở ra một hơi, từ khi nào các cậu đến nói chuyện cũng phải tiết kiệm thể lực nữa? hiện giờ Thụy Sâm cảm thấy toàn thân đều đau như dần, thậm chí đến cử động một ngón tay cũng không có sức, nếu biết sớm thế này, Thụy Sâm bi ai nghĩ, có khi ở Haynie tìm cơ hội tự sát quách cho xong, chí ít còn biết mình chết ở đâu, không như bây giờ, đến chết ở chỗ nào cũng không biết.
Hiện nay bọn họ đã không còn ở Haynie nữa, đó là điều duy nhất Thụy Sâm biết chắc, nhưng cụ thể ở đâu thì cậu cũng chịu, Sau cái trò hề được gọi là tòa án quân sự ấy, khi cậu tỉnh lại gặp thượng tướng Steve thì cả hai đều đã rời khỏi Haynie lâu rồi, đó là do Robert Parnell nói cho cậu biết, bạn cậu không bị tiêm thuốc an thần ở tòa án. Từ nhứng lời kể của Robert Parnell, Thụy Sâm biết rằng sau phiên toàn, cả hai bị tống lên một con tàu, bay khoảng hai ba ngày thì đến một chỗ bí mật để gặp gã thượng tướng. Cụ thể ở đó là đâu, đừng nói đến Thụy Sâm vẫn đang hôn mê, người còn tỉnh là Robert Parnell cũng chịu, suốt quãng đường anh đều bị bịt mắt. Căn cứ theo thời gian mà đoán thì có thể là một nơi nào đó ở trung tâm Đế Quốc, có điều Thụy Sâm và Robert Parnell đều không phải là những người giỏi môn bản đồ. Luôn cả kiến thức cơ bản như Đế Quốc gồm có bao nhiêu thiên hà, gọi là gì, phân bố và khoảng cách như thế nào các cậu còn không biết hết, đương nhiên là không thể từ đó đoán ra vị trí hiện tại của bản thân.
Tại căn cứ bí mật bị đám lính của Cục An toàn hành hạ một thời gian, cũng có thể là bọn chúng đã chán tay, cũng có thể là định chuyển đến chỗ khác, đưa đến nơi khác có những trò hay hơn, Thụy Sâm và Robert Parnell lại bị ném lên một chiếc tàu, hai cậu cũng không biết là nó muốn đi đâu, chỉ biết rằng quãng đường rất dài, cả hai cũng không nhớ đã trải qua bao nhiêu cổng siêu không gian, đã qua bao lần tạm dừng, nếu căn cứ của Cục An toàn ở trung tâm của Đế Quốc thì qua hơn hai tuần hành trình có lẽ họ đã đến khu vực biên giới.
Đến khu vực biên giới, Thụy Sâm thất thần nghĩ, cũng không biết là đi đâu, có điều biết cũng chẳng làm gì! Đến đâu cũng như nhau, đối với hai người mà nói, còn nơi nào thê thảm hơn đâu, còn hoàn cảnh nào khốn khổ hơn không? Nếu có chỉ là cái chết, nhưng chết càng tốt, chết đối với hai người lúc này có thể coi là sự giải thoát…
Đang lúc cậu còn nghĩ lung tung, cũng không biết là đã qua bao lâu, hết sức bất ngờ, chiếc tàu đang di chuyển bình thường đột nhiên chấn động mạnh, hất Thụy Sâm từ trên chiếc giường thép lăn xuống đất, khiến cho khắp người cậu đau như cắt, Thụy Sâm đành nằm lăn ra đấy, thực ra thì cậu có muốn cũng không có sức để bò dậy. Cùng với những chấn động kịch liệt là những âm thanh chát chúa từ mạng trái tàu vọng lại, cảm giác này rất quen với Thụy Sâm, trước đây cũng đã trải qua một lần, đó là tiếng nổ, chiếc tàu chở họ bị tấn công.
“Nghe… nghe thấy… không… Robert? Có… có người… đến… đến giúp… bọn ta… kết thúc… trường… trường khổ nạn… này… rồi… A…a…” Thụy Sâm cố hết sức ngoảnh mặt về phía bạn cười. Con tàu chở bọn họ bị tấn công, nếu bị bắn chìm thì dù thế nào bọn họ cũng không thoát nổi, Thụy Sâm cảm thất vận mệnh đang trêu cợt bọn họ, lần đầu xuất kích của họ là ở trên một chiếc tàu vận tại bị tập kích, bây giờ cũng lại trên một chiếc tàu bị tập kích chờ đón giây phút cuối cùng của cuộc đời.
“Nghe… nghe thấy… thấy rồi… chỉ… chỉ đáng… tiếc… không… không biết… là ai… ai giúp… chúng ta… tao… muốn… cám… ơn… họ… nhưng… chắc… không có… có… cơ hội… rồi.”
“Tao… tưởng… bọn… họ… cũng… không cần… nghe… bọn mình… cám ơn… đâu…, hắc…, bạn hiền… Cuộc… đời này… có… thể được… cùng chết… một chỗ…, trên đường… xuống… địa ngục… có… anh… có em…, tao… thấy thế… cũng… đủ… rồi…”
“Tao… cũng thế…, bạn hiền…, nếu… có… kiếp sau… tao… lại… làm… số 2… cho… mày…” Robert Parnell đưa đôi mắt đầy lệ cố lê đến bên bạn, hai bàn tay nắm lấy nhau, hai người nhìn nhau gật đầu, họ đều hiểu những phút cuối cùng đã đến.
Lại hai tiếng nổ lớn, lần này là ở mạn phải, hai người không thấy những kẻ tấn công, cũng không biết con tàu này có hộ tống hay không, bọn họ chỉ dựa theo tiếng bước chân cuống cuồng ở bên ngoài hành lang dội vào mà đoán, tình hình có vẻ không ổn, bên tấn công chiếm ưu thế.
“Mày nghe…” Robert Parnell nói. Trong khoảng khắc, tiếng động cơ vẫn vang lên trầm trầm trên tàu đột ngột im lặng, Thụy Sâm thậm chí nghe được thấp thoáng từ trong thân tàu, chỗ các thiết bị điện tử phát ra tiếng nổ lách tách của dòng điện quá tải.
“Đó là… đó là đại bác ion… công kích.” Thụy Sâm không lạ gì đối với loại vũ khí này, trên Nữ Yêu của cậu cũng có hai khẩu đại bác ion, loại pháo này tiêu hao năng lượng lớn hơn pháo lazers nhiều, luồng ion năng lượng cao phát ra tuy không gây ra thương vong cho thiết bị và người bên trong nhưng lại có tác dụng lớn trong việc trung hòa màn chắn năng lượng, nếu xuyên qua màn chắn bắn vào thân tàu, nó sẽ nhanh chóng tiêu hủy tất cả các thiết bị điện điện tử trong khu vực mục tiêu, nếu đối phương chỉ dùng mỗi pháo ion, điều đó chứng tỏ rằng bọn họ không muốn đánh chìm tàu.
Có người định chiếm tàu?? Không dùng hỏa lực hủy diệt thì chỉ có nghĩa là ai đó muốn đánh chiếm tàu. Thụy Sâm thầm nghĩ, nói không chừng có cơ hội đấy, đây là một cơ hội trời cho hiếm có mà.
Dịch giả: Chương này trong nguyên tác được tác giả đặt tên là "Hữu nhân yếu đăng thuyền?" (Có người muốn/định lên thuyền), nhưng theo mình thì nó hơi "sạn" nên muốn đổi tên thành "Lằn ranh sinh tử"