[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 46 : Kế hoạch Cáo Lửa (7)
Ngày đăng: 12:05 07/09/19
Mấy thành viên của đội đột kích gần đó lập tức phản ứng, dù sao thì đó cũng là những người huấn luyện chuyên nghiệp để tác chiến trên bộ. Mấy tia lazers lập tức bay thẳng vào vị trí của kẻ tập kích, từ trong ống thông gió vang lên một tiếng hự rồi sau đó tất cả chìm trong yên lặng, nhưng phía Thụy Sâm cũng không dám coi thường, dưới sự yểm họ của những người khác, một người lính đột kích cần thận men theo mé tường đến gần vị trí dưới ống thông giá.
“Hawke! Trung úy Hawke!” Thụy Sâm vừa cẩn thận chú ý đến lỗ thông giá vừa nép người bò đến bên dưới chiếc Tia Chớp của trung úy Hawke, nhưng không có tiếng ai trả lời, Thụy Sâm lập tức cảm thấy không ổn, những tia lazers hầu hết đều tập trung vào vị trí của anh ta.
Chồm dậy leo nhanh lên thang, Thụy Sâm phát hiện ra trung úy nằm úp mặt xuống bảng điều khiển trên chiến đấu cơ, khi cạu lật người anh ta lại, khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt mở to đầy kinh hãi của trung úy hiện ra trước mắt cậu, ánh mắt của anh ta đã hoàn toàn mất hết sinh khí, Thụy Sâm đưa tay đặt nhẹ vào cổ trung úy rồi cậu đau đớn nhắm nghiền mắt lại.
Anh ta còn quá trẻ, so với Thụy Sâm nhiều lắm cũng chỉ hơn hai tuổi, là một trong những phi công xuất sắc của lực lượng Đồng Minh, anh ta chắc sẽ còn đi xa, lên những vị trí quan trọng. Nhưng giờ đây, tất cả đều biến mất, trung úy vĩnh viến không có cơ hội thể hiện bản thân mình nữa, thậm chí anh ta còn không có được cái kết cục cuối cùng của mình trong một trận không chiến, đối với phi công chiến đấu mà nói, đó là nỗi đau lớn nhất.
“Trung úy! Chúng ta không thể giúp gì cho trung úy Hawke được nữa, anh ấy đã đi rồi.”
“Tôi hiểu!” Thụy Sâm nặng nề gật đầu, liếc nhìn qua khoang lái của chiếc chiến đấu cơ, cậu không khỏi nở một nụ cười chua chát, thật là nhà dột lại gặp mưa dầm, không những mất một viên phi công, bản thân Tia Chớp vốn đã được chuẩn bị gần xong để cất cánh cũng bị trúng mấy tia lazers vào những bộ phận xung yếu, trong đó một phát trúng ngay vào giữa bảng điều khiển, một phát khác bắn trúng vào nắm khoang lái, trên lớp vỏ trong suốt đã xuất hiện mấy đường nứt.
Chiếc Tia Chớp này coi như không thể xuất kích được nữa, không nói đến hệ thống điều khiển có thể xuất hiện vấn đề, chỉ riêng những vệt nữt trên nắp khoang lái cũng đủ khiến cho nó không cách gì chịu nổi hoàn cảnh ác liệt của vũ trụ, đối với phi công mà nói, khoang lái vỡ ra trong vũ trụ là một trong những cơn ác mộng đáng sợ nhất.
“Các anh lập tức phá hủy đường ống thông gió, đề phòng Đế Quốc lại dùng cách đó tấn công.” Định thần lại, Thụy Sâm lấy tay chỉ vào ống thông gió góc tường, bản thân cậu nhảy vội xuống đất, lao về một chiếc Tia Chớp khác. Hiện giờ không còn thời gian để bi thương, cậu cần tập trung để chuẩn bị cho hai chiếc còn lại sẵn sàng cất cánh, trung tá Taylor chút nữa còn dùng một chiếc, bên ngoài thiếu tá Sonia cũng đang chờ sự chi viện của cậu. Thụy Sâm hiểu rõ, cho dù Tia Chớp thực sự ưu việt hơn nhiều so với Nữ Yêu, bản thân thiếu tá cũng là một phi công xuất sắc, nhưng dù sao Tia Chớp vẫn là một chiếc chiến đấu cơ hoàn toàn mới, không có đồng đội chi viện mà còn phải chặn đánh mấy chiếc tàu đột kích, nhiệm vụ đó thực sự là quá khó khăn.
Tuy không biết tình hình bên ngoài ra sao nhưng Thụy Sâm tin chắc rằng đó là một trận đánh cực kỳ gian khổ, ấy là nếu thiếu tá may mắn tránh được việc bị bắn hạ. Cậu không khỏi nhớ đến cô gái Lan Lan, người cậu đã hứa sẽ yểm hộ thiếu tá cẩn thận, nhưng bây giờ thì sao, khi chiến đấu cơ địch bám chặt ở phía sau thiếu tá, số 2 của cô đang làm gì? Cậu còn dám tự xưng là một ACE hay không?
Cố nén sự thất vọng xuống tận đáy lòng, bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi lung tung, Thụy Sâm muốn dùng hành động thực tế của mình để chứng minh bản thân, bây giờ quan trọng nhất là phải chuẩn bị hai chiếc Tia Chớp còn lại thật nhanh. Chỉ cần chúng sẵn sàng, Thụy Sâm sẽ nắm quyền chủ đông trong tay, lúc đó cậu có thể xuất kích chi viện thiếu tá, trung tá Taylor sau khi hoàn thành công việc cũng có thể dùng ngay chiếc còn lại. Nhưng cũng cần báo cáo với trung tá về sự hi sinh của trung úy Hawke, mở thiết bị liên lạc, cậu vừa khẩn trương chuẩn bị cho chiến đấu cơ vừa báo cáo.
“Trung tá Taylor, đây là Thụy Sâm Nepali Gore từ nhóm 2, ngài có nghe thấy không? Rất tiếc tôi phải báo cáo cho ngài một tin không may.”
Trong máy không nghe thấy tiếng trung tá trả lời, đang bận rộn chuẩn bị Thụy Sâm không khỏi lặng người, tạm dừng công việc đang làm lại, trực giác báo cho cậu điều đó không báo hiệu cái gì tổt đẹp cả. Lặp lại lời kêu gọi một lần nữa, Thụy Sâm mới nghe tiếng đáp lại, nhưng đó là một âm thanh lạ tai, có lẽ là của một người lính đột kích nào đó, Thụy Sâm không khỏi giật mình, chẳng nhẽ bản thân trung tá cũng xảy ra chuyện, không phải trùng hợp như thế chứ!
“Chờ một chút, trung úy, tôi sẽ chuyển máy cho trung tá ngay.”
Mấy giây sau, Thụy Sâm cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói của trung tá, điều đó khiến cho nhịp đập trái tim cậu tạm thời chậm lại.
“Nghe rõ, trung úy, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chỉ huy, chúng tôi có vấn đề mới xảy ra, binh lính Đế Quốc vừa dùng đường ống thông gió tấn công vào hangar, tôi không khỏi đau lòng báo với ngài rằng trung úy Hawke đã hy sinh anh dũng.” Thụy Sâm cố cứng rắn báo cáo với trung tá cái tin bất hạnh ấy.
Một khoảng im lặng nặng nề trong máy, trung tá không nói được lời nào một lúc, Thụy Sâm cũng lặng lẽ chờ đợi, cậu không muốn lên tiếng thúc giục ông ta vào thời điểm này, trung úy Hawke là số 2 của ông, nếu là Thụy Sâm, nếu nghe tin Robert hoặc Sonia hy sinh chắc cũng không khác gì.
Cũng may là thời gian không lâu, từ trong máy lại vang lên tiếng của trung tám tuy âm thanh rất bình tĩnh nhưng từ đó Thụy Sâm có thhẻ cảm giác được sự bi thương và áp lực đè nặng.
“Trung úy.” Trung tá hít sâu một hơi. “Tôi cũng đang định báo tin cho cậu, bên phía tôi cũng xuất hiện một số vấn đề, kế hoạch của chúng ta e rằng lại phải thay đổi một lần nữa.”
“Có chuyện gì vậy, trung tá, kế hoạch lại phải thay đổi như thế nào?”
“Trung úy, khi phía cậu bị tập kích thì binh lính Đế Quốc cũng mở một đợt tấn công về phía chúng tôi, xem ra bọn chúng phối hợp rất ăn ý, tuy rằng cuối cùng chúng tôi cũng đánh bật được chúng nhưng tay phải của tôi bị thương nặng, dường như nó không thể cử động nổi nữa. Trung úy, có lẽ tôi không thể điều khiển nổi chiến đấu cơ nữa đâu, chỉ còn cách đi trên tàu con thoi rút lui cùng các thành viên đội đột kích.”
“Trung tá…” Thụy Sâm dường như không biết nói gì nữa, nhà dột lại gặp mưa dầm, bắt đầu còn thuận lợi là thế, sao đến giờ này lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy? Hết chuyện này đến chuyện khác, không biết bao giờ mới xong đây.
“Trung úy, đáng nhẽ theo kế hoạch có bốn chiếc Tia Chớp hộ tống, bây giờ chỉ còn hai chiếc, có thể hộ tống tàu con thoi an toàn rút lui hay không cũng là cả vấn đề, nếu không may tàu con thoi bị bắn hạ, tất cả những số lỉệu mang theo nó cũng đi đời, nếu thế thì tất cả công sức và sự hy sinh của anh em đều đổ xuống sông xuống biển hết, do đó tôi cần chuẩn bị hai phương án, cậu có hiểu không?”
“Tôi hiểu, trung tá, mệnh lệnh của ngài là?”
“Hiện nay các số liệu đã được download gần xong, chỉ vài phút nữa là hoàn thành, tôi sẽ cho sao thành hai bản, một bản do tàu con thoi mang theo, bản kia sẽ gian cho cậu, nếu tàu con thoi bị bắn hạ thì bất kể thế nào cậu cũng phải mang nó về căn cứ, rõ chưa?”
“Rõ, thưa trung tá! Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Thụy Sâm kiên định trả lời.
“Bây giờ cậu nhanh chóng hoàn thành việc chuẩn bị bay cho một chiếc Tia Chớp, sau đó chờ tôi ở hangar số 2, khi tôi đến đấy, cậu nhận được số liệu là lập tức cất cánh chi viện thiếu tá Sonia. Ngay khi tàu con thoi rời khỏi trạm, hai người cùng phối hợp yểm hộ tàu thoát ly đến cổng siêu không gian, đám Nữ Yêu đó không có khả năng xuyên siêu không gian nên chỉ cần đến đó là chúng ta an toàn rồi.”
“Nhưng…” Thụy Sâm do dự một chút rồi nói. “Trung tá, thiếu tá Sonia hiện đang chiến đấu với số đông chiến đấu cơ bên ngoài, nếu còn tiếp tục chờ nữa mà không nhanh chóng tiếp viện tôi e rằng…”
“Không cần lo cho thiếu tá.” Trung tá nhìn màn hình kiểm soát bên ngoài trạm rồi nói. “Thiếu tá đang làm rất tốt, cô ấy đã bắn hạ một tàu đột kích và làm bị thương một chiếc khác buộc nó phải quay lại, hiện nay chiếc thứ ba cũng đang nằm trong tầm tấn công của cô ấy, mặc dù chiếc Tia Chớp bị bắn trúng nhiều phát nhưng hệ thống màn chắn vẫn hoạt động tốt, xem ra thiếu tá còn trụ được một lúc nữa.”
“Rõ thưa chỉ huy, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi việc! Hoàn tất!”
Thụy Sâm kết thúc đối thoại rồi quay lại nói to với những người khác đang bận rộn trong hangar. “Mọi người chú ý, không cần lo đến chiếc Tia Chớp kia nữa, tập trung vào chiếc này, chúng ta phải chuẩn bị nó trong thời gian ngắn nhất.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy trung úy!” Một người lính đột kích hỏi.
“Trung tá Taylor bị thương, ông không thể sử dụng chiếc Tia Chớp được nữa mà sẽ rút lui cùng các anh trên tàu con thoi. Hiện nay chúng ta phải đặt mìn lên những chiếc không dùng được, khi nào rút lui lập tức phá hủy chúng.”
“Rõ thưa trung úy!”
“Chờ đã” Thụy Sâm tóm lấy người lính đang định chay về phía mấy chiếc còn lại, dặn lại một lần nữa: “Nhớ kỹ là đặt thuốc nổ cho nhiều vào, phải phá hủy triệt để không cho Đế Quốc cơ hội khôi phục để nghiên cứu.
“Rõ!” Người lính giơ tay chào Thụy Sâm rồi lấy thuốc nổ tư trong bao trên lưng xuống chạy về phía hai chiếc Tia Chớp còn lại.
--------------------------------------------
Những giây phút quý báu từ từ trôi qua, trên kỳ hạm Tự Do của hạm đội Đồng Minh, tướng quân Martin đã chú ý đến màn hình rada tầm xa truyền lại những thông tin về trận chiến gần trạm không gian.
“Chỉ có một chiếc Tia Chớp thôi sao? Có phát hiện ra tàu con thoi không?” Tướng quân nhíu mày hỏi.
“Báo cáo tướng quân, không có!” Sĩ quan rada lắc đầu đáp.
“Bọn họ chắc đã gặp chuyện phiền toái rồi, tôi biết ngay là sự việc sẽ không thuận lợi như kế hoạch mà.” Vị tướng đi đi lại lại mấy bươc rồi thở dài nói. “Nếu có thể tiếp thông liên lạc với họ thì tốt biết mấy.”
“Rất xin lỗi, thưa tướng quân. Do Đế Quốc làm nhiễu sóng cực mạnh trên diện tích lớn nên hiện nay chúng ta chỉ có thể đảm bảo thông tin cự ly gần thông suốt, ở cự ly hơi xa một chút hiện nay còn không liên lạc được.”
“Ân!” Vị tướng trầm tư một chút rồi nói. “Cho tôi nói chuyện với đội trưởng đội bay.”
“Tướng quân!” Một người đàn ông trung niên xuất hiện trên màn hình phòng điều khiển của chiến hạm.
“Thượng tá, đội đột kích của chúng ta có khả năng gặp phiền phức rồi, màn hình rada cho biết chỉ có một chiếc Tia Chớp đang tác chiến với chiến đấu cơ Đế Quốc ở bên ngoài, nhưng vẫn chưa phát hiện dầu vết của tàu con thoi, tôi muốn phái một nhóm chiến đấu cơ cố gắng xuyên qua tuyến phòng thủ của Đế Quốc để chi viện cho họ có được không? Thượng tá, các phi công có khả năng hoàn thành nhiệm vụ không, điều này rất quan trọng.”
“Tướng quân, rất khó khăn.” Thượng tá do dự vào giây rồi nói. “Tôi sẽ điều một trung đội chiến đấu cơ cố gắng xuyên qua tuyến phòng thủ của Đế Quốc, nhưng tôi cần hạm đội hành động phối hợp, nếu không hy vọng sẽ rất mong manh.”
“Anh cứ nói đi, thượng tá! Anh cần hạm đội phối hợp như thế nào?”
“Tôi muốn hạm đội tấn công liên tục vào hạm đội Đế Quốc, tần công mãnh liệt nhằm hấp dẫn sự chú ý của chúng, trung đội của chúng ta có thể thừa dịp hỗn loạn để xuyên qua.”
“Hạm trưởng, anh thấy thế nào?” Tướng quân Martin quay ra nhìn thuyền trưởng tàu Tự Do.
“Tấn công thì không thành vấn đề, nhưng tấn công liên tục sẽ rất hao phí năng lượng nên không thể duy trì trong một thời gian dài, hơn nữa, thưa tướng quân, lực lượng tăng viện của Đế Quốc đang tiến đến gần, nếu chúng ta đi quá xa khỏi cổng siêu không gian, đến lúc cần thiết sẽ không thể rút lui kịp thời, lúc đó thì cả hạm đội sẽ kẹt lại ở đây!”
“Tôi biết rồi, hạm trưởng, cám ơn anh đã nhắc nhở. Bây giờ là mệnh lệnh, toàn hạm đội chuẩn bị đột kích, tất cả hỏa lực…” Ông chỉ tay vào chiếc chiến liệt hạm ở trung tâm hạm đội Đế Quốc. “… Tập trung vào chiếc chiến liệt hạm cấp Nguyên Thủ của Đế Quốc.”
“Rõ thưa tướng quân.”