[Dịch]Tinh Không Chi Dực

Chương 48 : Kế hoạch Cáo Lửa (9)

Ngày đăng: 12:05 07/09/19

Khi Sonia còn đang trầm tư, trên màn hình rada chiếc Tia Chớp của cô xuất hiện thêm một điểm xanh bên ngoài trạm không gian. Cô thở ra một tiếng nhẹ nhõm, đó là chiếc tàu con thoi chở đội đột kích, nó xuất hiện bên ngoài trạm cũng có nghĩa là trung tá đã hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này đến cổng siêu không gian JP2, chỉ cần thêm hai chiếc Tia Chớp nữa bay ra là đủ đội hình. Việc cần làm bây giờ là xử lý gấp mấy chiếc Nữ Yêu còn lại để yểm hộ cho tàu con thoi và chuẩn bị rút lui. Mấy gã phi công Đế Quốc này không phải là những người có kỹ thuật xuất sắc cho lắm, chỉ cần thêm hai chiếc Tia Chớp nữa, cô tin rằng bọn họ có thể đưa lũ “tiểu yêu” đó xuống địa ngục trong thời gian ngắn nhất. Mở thiết bị liên lạc, Sonia gọi số 2 của mình. “Trung úy, Phong Bạo 01 đã rời khỏi trạm, chỉ cần chờ Tia Chớp 01 và 02 xuất hiện, chúng ta sẽ rút lui về phía cổng siêu không gian JP2.” “Thiếu tá! Xin lỗi, tôi đang định báo cáo, hiện nay không còn có Tia Chớp 01 và 02 nữa, trung úy Hawke đã hi sinh, trung tá Taylor bị thương không thể điều khiển được chiến đấu cơ, chúng ta buộc phải đặt mình phá hủy hai chiếc Tia Chớp còn lại, trung tá hiện rút lui theo tàu con thoi cùng đội đột kích, Ơ kìa!!!…” Thụy Sâm đột nhiên kêu lên giật giọng. “Có chuyện gì vậy? Trung úy?” “Thiếu tá, nhìn hướng bay của Phong Bạo 01 kìa!” Sonia chỉ liếc mắt qua một cái, cô lập tức giật mình kinh ngạc, chiếc tàu con thoi mang mật danh Phong Bạo 01 chở theo đội đột kích và trung tá Taylor cùng với những số liệu quý giá lại không bay về hướng cổng siêu không gian JP2 như kế hoạch mà ngược lại nó bay thẳng về phía đang diễn ra trận đánh giữa hạm đội Đồng Minh và hạm đội Đế Quốc. “Phong Bạo 01! Có nghe rõ không? Trung tá Taylor, đây là Tia Chớp 03, thiếu tá Dương Sonia, hướng bay của các anh có vấn đề gì vậy?” Vừa điều khiển chiến đấu cơ thực hiện một động tác quặt gấp sang trái để tránh mấy phát đạn từ phía sau, Sonia mở tần số liên lạc với tàu con thoi. “Thiếu tá! Đây là trung tá Taylor, tôi rất tiếc phải báo với cô rằng…” Giọng nói của trung tá cực kỳ trầm trọng. “Vừa rồi khi chúng tôi chuẩn bị rút lui, lúc khởi động động cơ mới phát hiện rằng động cơ xuyên siêu không gian của tàu đã bị hỏng. Thiếu tá, khi binh lính Đế Quốc tấn công chúng ta thì cũng đồng thời tấn công đánh chiếm tàu con thoi, mặc dù những người ở lại đã dựa vào tàu làm công sự đánh bật bọn chúng nhưng rất có khả năng hỏng hóc phát sinh trong quá trình chiến đấu mà ta không phát hiện ra.” “Trung tá!” Thụy Sâm gọi lớn trong máy. “Súng trường tấn công của bộ binh không thể tạo ra những tổn thất lớn, tôi tin rằng đó chỉ là hỏng hóc nhỏ, có khi chỉ cần chút thời gian là có thể sửa xong.” “Tôi biết điều đó, trung úy. Các nhân viên kỹ thuật của trạm cũng nói với tôi rằng chỉ cần hai mươi phút là sẽ sửa xong, nhưng…” Trung tá thở dài một tiếng. “Hiện nay cái mà ta thiếu nhất cũng là thời gian, trong vòng hai mươi phút, lực lượng tiếp viện của Đế Quốc cũng đã tới đây rồi.” “Trung tá, kế hoạch của ngài là gì? Còn những số liệu quan trọng trên tàu.” Sonia làm một động tác quặt gấp và giảm tốc độ, khi hết vòng quặt, chiến đấu cơ của cô đã nằm sau một chiếc Nữ Yêu, vừa đưa nó vào vòng ngắm cô vừa hỏi. “Chúng tôi định mạo hiểm xuyên qua phòng tuyến của Đế Quốc, lên chiến hạm của hạm đội để về nhà, thiếu tá, cô yểm hộ trung úy Thụy Sâm Nepali Gore xuyên qua cổng siêu không gian JP2 rồi phối hợp với tuần dương hạm Odyssey, trong tay cậu ấy cũng có một bản sao các số liệu này, cho dù chúng ta có không thành công chí ít cũng có thể đảm bảo bản sao trong tay trung úy về căn cứ an toàn.” Trung tá bình tĩnh đáp. Thụy Sâm há hốc mồm, cậu không biết phải nói gì để thể hiện sự kinh ngạc của mình, một chiếc tàu con thoi chậm như rùa bò muốn xuyên qua phòng tuyến của Đế Quốc? Nói xin lỗi chứ, đó không phải là mạo hiểm mà là tự sát, một kế hoạch không có chút cơ hội thành công nào. “Trung tá! Không có chiến đấu cơ yểm hộ, các ngài không thể xuyên qua chiến tuyến, bất kể bị chiến đấu cơ tiêm kích, cường kích hay chiến hạm phát hiện đều cực kỳ nguy hiểm, tàu con thoi quá yếu ớt.” Sonia chỉ đúng chỗ chết người của kế hoạch. “Tôi biết, thiếu tá, nhưng dù sao đó cũng là con đường duy nhất, tôi chỉ hi vọng khi tiếp cận chiến trường có thể liên hệ được với hạm đội để xin chiến đấu cơ chi viện, thiếu tá, chúc các bạn may mắn, trung tá Taylor ngừng liên lạc!” Trung tá nói đầy dứt khoát. “Chúng ta làm gì đây? Thiếu tá! Nếu cứ thế thì trung tá Taylor và cả đội đột kích sẽ không ai còn sống nổi.” Thụy Sâm cũng không còn biết nói gì nữa. “Hiện tại chúng ta cũng không có cách nào giúp được trung tá, trước hết hãy xử lý hết đám Nữ Yêu phiền phức này đi đã.” Thiếu tá trầm giọng nói. “Vậy sau đó thì sao?” Thụy Sâm vừa điều khiển chiến đấu cơ lao về phía hai chiếc Nữ Yêu đang bám đuôi Sonia vừa hỏi. Cô gái bặm môi lại không trả lời, hiện giờ cô tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào chiếc Nữ Yêu trước mặt, nó đang điên cuồng cơ động về mọi hướng, cố hết sức thoát khỏi đối thủ nhưng những nỗ lực đó chẳng mang lại kết quả gì, chiếc Tia Chớp của Sonia như hơi thở của tử thần đã dồn tới sát sau lưng. Còn sau lưng cô, hai chiếc Nữ Yêu định can thiệp đã bị Thụy Sâm chặn đánh, cô gái khẽ gật đầu, anh bạn số 2 mới này rất có trách nhiệm. Nhìn chiếc Nữ Yêu trước mặt đã to ra trùm kín cả kính ngắm, cô mím môi siết chặt cò súng, những luồng đạn như những ngọn roi lửa quất thẳng vào mục tiêu khiến chiến Nữ Yêu lảo đảo, màn chắn năng lượng phía sau chỉ chịu được giây lát rồi biến mất, từng khối vỏ kim loại bắn tung ra khỏi thân chiến đấu cơ, viên phi công chỉ kịp giật mạnh chiếc cần gạt màu vàng để thoát ra là chiếc Nữ Yêu biến thành một quả cầu lửa khổng lồ. “Tôi cũng bám được một chiếc.” Thụy Sâm trầm giọng báo cáo. “Nghe rõ! Tấn công đi, tôi yểm trợ.” Những tia năng lượng găm chặt vào sau chiếc Nữ Yêu như bóng theo hình, do bản thân vừa trải qua một trận kịch chiến, màn chắn năng lượng đã tiêu hao gần hết mà chưa kịp phục hồi, chiếc Nữ Yêu chỉ chòng chành mấy cái rồi cả phần thân vỡ tung ra, tia lazers lao đúng vào lò phản ứng ion khiến chiếc Nữ Yêu biến thành một quầng sáng chói lòa rồi tan thành tro bụi. Chỉ trong khoảnh khắc, sáu chiếc Nữ Yêu đã có ba chiếc biến mất, những phi công trên ba chiếc còn lại bây giờ mới nhận ra rằng hai đối thủ trên những chiếc chiến đấu cơ mới kia có trình độ cao hơn họ mấy bậc, sự kinh hoàng và nỗi khiếp sợ bắt đầu từ từ nhen nhóm trong tim họ. Khi chiếc Nữ Yêu thứ tư vỡ tung trước mắt thiếu tá, hai chiếc còn lại không còn chịu nổi nữa, hi vọng sống vượt qua cả kỷ luật quân đội, hai phi công hoảng loạn quay đầu Nữ Yêu bỏ chạy, vứt lại sau lưng họ mệnh lệnh, dù sao thì mệnh lệnh chính của họ cũng là yểm trợ tàu đột kích, mà giờ thì chẳng còn chiếc nào để yểm trợ nữa. Có điều trong cơn hoảng loạn, họ không chú ý đến đường bay nên một chiếc Nữ Yêu không may mắn bị Thụy Sâm làm một động tác cắt vòng bán kính rất ngọt cắn đuôi. Thụy Sâm kéo Tia Chớp lướt lên cao, tránh khỏi những mảnh vụn của chiếc Nữ Yêu bắn ra, liếc nhìn theo chiếc Nữ Yêu cuối cùng, cậu thấy cũng chẳng cần đuổi nữa, chú tiểu yêu đã hoảng hồn tăng hết tốc độ chay được một quãng. Đưa mắt nhìn về phía Sonia, cô thiếu tá xem ra cũng không có ý định truy kích, chiếc Tia Chớp của cô đang hướng về phía tàu con thoi của trung tá. “Trung úy!” Đúng lúc Thụy Sâm định đuổi theo biên đội trưởng, bên tai cậu vang lên tiếng của cô gái. “Vâng! Thiếu tá chờ một chút, tôi sẽ đuổi kịp biên đội ngay.” Thụy Sâm đưa tay đến nút khởi động After-Burn. “Không, cậu tiếp tục kế hoạch, rút lui qua cổng siêu không gian JP2 phối hợp với tuần dương hạm Odyssey. Xin lỗi tôi không thể cùng đi với cậu được nữa trung úy.” “Cái gì? Thiếu tá, cô nói sao? Cô muốn tôi rút lui một mình ư?” Thụy Sâm giật mình, cậu đã lờ mờ đoán ra ý định của Sonia. “Trung úy! Hôm nay rất vui được cùng biên đội với cậu, cậu là một người thông minh. Đúng thế, tôi muốn cậu một mình thoát qua cổng siêu không gian JP2 để gặp tuần dương hạm Odyssey, còn tôi, nếu Phong Bạo 01 không có chiến đấu cơ yểm hộ, chỉ có một kết cục duy nhất chờ nó là bị bắn hạ, nếu có tôi ở bên, có lẽ thiếu tá còn có chút cơ hội sống?” Thụy Sâm cố nuốt một cái gì đó cưng cứng cứ nghẹn lên trong cổ, cậu cay đắng nói, “Thiếu tá, cô muốn tôi bỏ rơi chỉ huy, bỏ rơi biên đội trưởng, bỏ rơi anh em trong đội đột kích, trong khi mọi người gian khổ chiến đấu để dành lấy sống thì lặng lẽ chuồn đi như một tên lính đào ngũ sao?” Sonia thở dài một tiếng, cô gái nhẹ nhàng nói. “Trung úy! Tôi biết cậu là một người giàu tình cảm. Nhưng mong cậu hãy tỉnh táo suy nghĩ, đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Kế hoạch của chúng ta có hai mục tiêu chủ yếu là chiến đấu cơ và số liệu, hiện cả hai đang nằm trong tay cậu, nhiệm vụ của cậu là mang chúng bình yên về căn cứ, điều đó quan trong hơn tất cả những cái khác. Cậu cho rằng mạo hiểm cũng chúng tôi xuyên qua phòng tuyến của Đế Quốc là một sự chọn lựa khôn ngoan sao?” Thụy Sâm cũng không biết nói gì nữa, đương nhiên cậu hiểu rõ tầm quan trọng của các số liệu cũng như chiếc Tia Chớp bản mẫu, đã biết bao người hi sinh vì những gì cậu đang nắm trong tay, Thụy Sâm chợt nhớ đến những lời của trung tá Taylor đã nói với cậu trước khi cất cánh, vì sao ông lại đưa ra cái mệnh lệnh hầu như bất thường đó? Không phải vì những thứ mà Thụy Sâm nắm trong tay là không gì sánh nổi sao? Giọng nói thủ thỉ của Sonia vẫn tiếp tục vang lên bên tai cậu. “Đáng nhẽ tôi sẽ phải yểm trợ cậu đến khi gặp được tuần dương hạm Odyssey, nhưng thông qua trận giao chiến vừa rồi, tôi phát hiện ra rằng bên trong hình dạng bình thường của cậu ẩn chứa những khả năng cực kỳ ưu tú, tôi có thể chắc rằng xét về năng lực trong lực lượng Đồng Minh phản kháng, sánh ngang với cậu cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi, như vậy dù không có sự yểm hộ của tôi, cậu cũng có thể rút lui an toàn, hơn nữa sau khi xuyên qua cổng siêu không gian là cậu sẽ gặp tuần dương hạm Odyssey rồi, có hay không có tôi cũng không sao, nhưng tình huống của trung tá Taylor thì khác, nếu không có yểm trợ tàu con thoi coi như chết chắc, nếu có tôi chí ít trung tá còn có thêm chút hy vọng.” “Đừng nói nữa, thiếu tá, tôi biết rồi.” Thụy Sâm thấp giọng nói, sự thống khổ tràn ngập trong lòng cậu. Thụy Sâm nghiến răng siết chặt lấy cần điều khiển, bây giờ phải làm sao? Cậu thực sự muốn bỏ mặc tất cả, không thèm quan tâm đến gì hết, cứ thế cùng với thiếu tá yểm hộ tàu con thoi xuyên qua phòng tuyến của Đế Quốc! Kháng lệnh thì kháng lệnh, muốn ra sao thì ra! Lúc trước trung tá đã cho cậu quyền tự quyết, Thụy Sâm có thể vin vào đó để khẳng định xuyên qua phòng tuyến là hành động thích hợp nhất. Nhưng đó thực sự là hành động hợp lý ư? Nếu không may cả cậu lẫn tàu con thoi của trung tá đều bị bắn hạ, coi như kế hoạch thất bại, sự hi sinh của trung úy Hawke, của trung tá và biết bao anh em khác trong đội đột kích và trên chiến hạm sẽ uổng phí! Cậu sẽ phải trả lời thế nào với họ? Thụy Sâm đột nhiên thở dài một hơi, tuy đầu óc cậu còn mơ mơ hồ hồ những trong tiềm thức, cậu đã có sự chọn lựa cho mình. Khẽ lắc cần điều khiển, chiếc Tia Chớp quay đầu chuyển sang một hướng khác, càng ngày càng xa chiếc tàu con thoi và thiếu tá Sonia, bàn tay trái cũng rời khỏi nút bấm After-Burn, trở lại bàn phím để điều chỉnh lại phương hướng bay, xác lập đường bay mới, ở điểm cuối của nó là cổng siêu không gian JP2. “Xin tha lỗi cho tôi, thiếu tá!” Thụy Sâm nói nhỏ như người mất hồn, bỏ mặc biên đội trưởng trong tình huống nước sôi lửa bỏng khiến cậu cảm giác vô cùng xấu hổ, từ tận đáy lòng, Thụy Sâm thầm hận bản thân, lúc đó vì sao ở lại nhận cái ổ cứng từ tay trung tá? Lần hành động này của thiếu tá không phải nghĩ cũng biết là vô cùng nguy hiểm, một chiếc chiến đấu cơ dù có xuất sắc đến đâu cũng không cách gì chống lại cả hạm đội, khả năng sống sót của cả thiếu tá lẫn tàu con thoi đều cực kỳ thấp. Có lẽ đây là lần cuối cùng Thụy Sâm được gặp vị biên đội trưởng xinh đẹp của mình. Đưa mắt nhìn chiếc ổ cứng, Thụy Sâm chợt cảm thấy một ham muốn mãnh liệt muốn cầm nó lên đập tan tành ra, nhưng cậu lại không được làm thế. “Không có gì phải xin lỗi, trung úy, cậu đã lựa chọn chính xác, điều đó khiến tôi rất hài lòng. Gặp lại ở căn cứ sau trận đánh nhé, Thụy Sâm Nepali Gore. Dương Sonia kết thúc liên lạc.” Sau khi nói dứt câu cô gái đóng thiết bị liên lạc lại, Thụy Sâm chợt nhận ra cô không gọi cậu bằng quân hàm nữa mà chỉ gọi tên, phải chăng đó là một lời chào đặc biệt! “Khốn kiếp!... Khốn kiếp!... Khốn kiếp!... Chó chết thật…” Thụy Sâm điên tiết chửi loạn lên một hồi, nắm lấy cần ga cậu thô bạo đẩy nó lên mức cao nhất, chiếc Tia Chớp như một ngôi sao băng lao về phía cổng siêu không gian. “Chuẩn bị khởi động động cơ siêu không gian, đếm ngược… 5… 4… 3… 2… 1… Bắt đầu!” Khi máy tính đếm đến số cuối cùng, Thụy Sâm khẽ nhắm mắt, trong lòng thầm cầu nguyện: Hẹn gặp lại, chúc các bạn đều trở về an toàn. Vừa nói cậu vừa kéo cần khởi động động cơ xuyên siêu không gian… Cú nhảy xuyên siêu không gian hoàn toàn thành công, khi trở lại không gian thông thường, thiết bị định vị đường bay thể hiện Thụy Sâm đã đến chính xác vị trí. Liếc mắt qua màn hình rada, Thụy Sâm không phát hiện bất cứ chiến hạm hay chiến đấu cơ nào của Đế Quốc lởn vởn xung quanh, chỉ còn chờ tuần dương hạm Odyssey đến đón cậu là kế hoạch Cáo Lửa hoàn thành mỹ mãn. Nhưng Thụy Sâm hoàn toàn không cảm thấy hạnh phúc và hưng phấn khi thành công, cậu chỉ cố tập trung đưa chiếc Tia Chớp hướng về đám tinh vân nơi có chiếc tuần dương hạm chờ sẵn. Đến khi tiếp cận với tọa độ của chiếc Odyssey, cậu lại nhìn một lần nữa lên màn hình rada, không có tung tích gì của Đế Quốc cũng không có dấu hiệu gì của Odyssey, nhưng Thụy Sâm không lấy làm ngạc nhiên, bản thân đám tinh vân này có khả năng gây nhiễu mạnh mẽ đối với các thiết bị dò tìm, nếu không tiếp cận sát thì không thể phát hiện, đó cũng là lý do tướng quân yêu cầu tuần dương hạm chờ bên trong. Thụy Sâm mở tần số liên lạc. “Tuần dương hạm Odyssey, đây là Tia Chớp 04, có nghe rõ không? Xin trả lời!” Trong máy chỉ có tiếng tạp âm lạo xạo. “Tuần dương hạm Odyssey, đây là Tia Chớp 04, trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, có nghe thấy không? Các anh đang ở đâu?” Nhưng vẫn không có một tiếng trả lời, sự câm lặng đầy bí ẩn khiến Thụy Sâm cảm thấy toàn thận nổi gai ốc, cậu có cảm giác điều gì đó không ổn đang xảy ra. “Tuần dương hạm Odyssey! Các người chết chui chết nhủi ở cái xó xỉnh nào rồi???”