[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 57 : Gặp lại hóa ra lại như thế.
Ngày đăng: 12:05 07/09/19
“Trung úy Thụy Sâm Nepali Gore có mặt, thuyền trưởng chân thành cám ơn sự chi viện kịp thời của tàu Đại Thiên Sứ.”
Thụy Sâm đứng nghiêm theo đúng tiêu chuẩn điều lệ đội ngũ, đưa tay lên chào, hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào đối phương, rọi lên gương mặt quen thuộc, bất giác Thụy Sâm không khỏi cảm khái số phận, thế giới này thực là kì diệu, không ngờ lại gặp lại cô ấy ở đây, nơi hậu phương của Đế Quốc.
Đôi mắt cô gái lướt ngang qua một tia phức tạp, trong lòng cô cũng không biết phải xử lý thế nào đối với anh chàng trước mặt đây, tuy nhiên trước giờ cô vẫn thường nghiến răng khi nghĩ đến sự vô lễ của hắn, nhưng khi đó cả hai là kẻ thù của nhau, có thể trách hắn được sao? Lúc đó cô cũng đã bắn về phía hắn, nói cho cùng còn phải cảm ơn đối phương đã nương tay thì có. Còn về việc cướp mất cái lắc tay của cô, Phi Luân không muốn trộn lẫn giữa việc công và việc tư, nếu muốn tính sổ thì chọn thời điểm khác, ở một chỗ khác, chẳng nhẽ lại định mắng hắn công khai về việc đó ngay trong phòng chỉ huy này, để mọi người đều nghe rõ. Phi Luân thừa hiểu đám con gái dưới quyền mình, để bọn họ biết chuyện, cam đoan không đến một tiếng đồng hồ sẽ truyền đi khắp trên tàu, hơn nữa sẽ thành vô số các phiên bản khác nhau.
Chỉ là cô không biết rằng cô bạn thân thiết đang đứng cạnh của ra vào Chương Tiểu Tinh của cô đã kịp tìm hiểu đến chân tơ kẽ tóc của vấn đề, trước mắt đang đứng đó chờ xem trò vui đây.
“Nghỉ, trung úy, tôi là thuyền trưởng tuần dương hạm Đại Thiên Sứ thượng úy Diêu Phi Luân. Chào mừng anh lên tàu.” Cô gái cố nén sự xáo trộn trong lòng bình tĩnh nói.
Ái chà! Không thấy lộ ra vẻ gì khác lạ, tất cả đều rất bình thường, không phải nói là quá bình thường đến mức khác thường, cô gái có vẻ như không hề nhận ra mình. Không đúng, Thụy Sâm nhớ lại sự nóng nảy của cô lúc liên lạc lần trước cùng những lời nói của Chương Tiểu Tinh, cô ta nhất định là biết mình. Nhưng cô nàng làm bộ vậy mình cũng giả ngốc là thượng sách.
“Rất vui được lên tàu, thuyền trưởng, tôi không thể không nói rằng nếu hôm nay không có Đại Thiên Sứ đến cứu viện tôi đã chết rồi, là các bạn đã cứu mạng tôi.”
“Không, trung úy, trong vòng vây dày đặc của hạm đội Đế Quốc mà anh vẫn kiên trì được đến thế là quá xuất sắc rồi…”
…………………………
Hai người tiếp tục cuộc đối thoại với những lời lẽ chuẩn nghi thức ngoại giao, hoàn toàn mang sắc thái hành chính công vụ, không có bất cứ tình cảm nào xen vào, cả hai đều cảm thấy xấu hổ và khó chịu, dường như bộ não cũng không chịu suy nghĩ nữa, bản thân cũng chẳng biết nói gì, nếu người ngoài có khi còn cho rằng Thụy Sâm và Diêu Phi Luân chưa từng gặp mặt nhau nữa. Thụy Sâm thầm chửi bản thân một câu, con bà nó, đang làm cái gì vậy, toàn nói chuyện thừa thãi, thực quá giả tạo đi, mình căng thẳng gì chứ, có phải là đi xem mặt đâu.
“Phốc” Một tiếng cười khẽ từ bên cạnh vang lên, Chương Tiểu Tinh thực sự không sao nhịn nổi cười nữa, từ khi nhìn thấy cái màn chào hỏi ấy cô gái đã cố nén cười, nén đến nỗi cơ bụng muốn thắt lại, cô cảm thấy hai người này thực quá lý thú, không uổng cô áp tải tay Thụy Sâm lên khoang chỉ huy lần này, đúng là được mở rộng tầm mắt.
“Ách!...” Hai con người đáng thương xấu hổ đến đỏ mặt tía tai đồng thời lườm kẻ đang đứng bên một cái, tuy nhiên Chương Tiểu Tinh cũng khiến Thụy Sâm tỉnh ra, cuối cùng cậu cũng nhớ đến nhiệm vụ của mình, lập tức cậu thoát ra khỏi bức màn ngoại giao giả tạo ấy. “Thuyền trưởng, nếu Đại Thiên Sứ chấp hành mệnh lệnh đến tiếp ứng cho tôi, vậy thì những chi tiết của kế hoạch tôi không cần nói nhiều nữa, không biết cô có thể cho biết đã xảy ra chuyện gì tuần dương hạm Odyssey được không? Còn nữa có tin tức gì về trung tá Taylor và thiếu tá Dương Sonia?”
“Tuần dương hạm Odyssey bất hạnh chạm trán với hạm đội Đế Quốc và bị đánh chìm, do đó cấp trên mới gửi Đại Thiên Sứ tới. Còn trung tá và thiếu tá, cả hai đều bình yên vô sự, có điều cái ổ cứng mà ông cầm theo bị hư tổn trong chiến đấu, do đó những số liệu mà anh đang cầm trong tay trở nên cực kỳ quan trọng, không biết chúng có xảy ra vấn đề gì không?”
“Nó ở đây!” Nghe nói trung tá và thiếu tá đều bình yên, Thụy Sâm cảm thấy một niềm vui lâng lâng lên trong, lấy cái ổ cứng vẫn để trong lần áo sát người ra, cậu đặt nó lên mặt bàn. “Vẫn còn nguyên vện, Đế Quốc muốn lấy nó từ tay tôi cũng không dễ dàng gì. Thuyền trưởng xin cất nó cẩn thận.”
“Trung úy! Cái ổ cứng này là do anh đã liều cả tính mạng mới mang về đây được, anh không muốn tự mình cầm nó giao cho tướng quân Martin sao?” Không vội cầm lấy cái hộp thủy tinh, Phi Luân chỉ khẽ đảo mắt nhìn Thụy Sâm một cách kinh dị.
“Không cần thiết, để nó trong két an toàn của Đại Thiên Sứ còn tốt hơn trong tay tôi.” Thụy Sâm khẽ lắc đầu, nói cho cùng đó cũng là tài sản của Đồng Minh, chỉ cần không giao nhầm người là đủ rồi, trung tá Taylor cũng chưa từng dặn Thụy Sâm phải giao cho ai. Tuần dương hạm Đại Thiên Sứ có hỏa lực mạnh cùng lớp giáp phòng hộ chắc chắn, còn có trung đội Lam Thiên Sứ yểm hộ, Diêu Phi Luân lại có quân hàm cao hơn cậu, giao món đồ cho cô nàng là quá hợp lý, hơn nữa hiện nay cậu đang ở trên tàu của người ta, nếu thực sự Phi Luân có ý đồ gì, cậu cũng chẳng có cách nào chống lại. Giao xong chiếc ổ cứng, Thụy Sâm cảm thấy toàn thân thư thái dường như vừa trút xong một gánh nặng, cái gánh nặng ấy, cuối cùng cậu cũng đã có thể đặt xuống.
“Hiểu rồi trung úy, nếu đã là vậy tôi sẽ giữ nó cho.” Cô gái lặng lẽ cầm lấy chiếc hộp thủy tinh, tuy thằng cha này đã từng vô lễ với cô nhưng thái độ phóng khoáng của Thụy Sâm lại gây cho cô hảo cảm.
Nhiệm vụ đã xong, Thụy Sâm cũng chẳng biết nói gì nữa, trên phòng chỉ huy chiến hạm đương nhiên không phải là chỗ để tâm sự, cuối cùng cậu chỉ ấp úng nói. “Tôi… Nếu không còn vấn đề gì, tôi xin phép lui về nghỉ ngơi, hạm đội Đế Quốc có thể đang xuyên qua cổng siêu không gian truy kích Đại Thiên Sứ, tôi nghĩ chúng ta nên có sự chuẩn bị trước.”
“Không cần lo về hạm đội của Đế Quốc, hai quả ngư lôi xung động năng lượng sẽ khiến Đế Quốc trong thời gian ngắn không thể xuyên qua cổng siêu không gian.”
“Ngư lôi xung động năng lượng?” Cái tên mới lại này khiến Thụy Sâm nhớ lại hai quả ngư lôi với cái đuôi lửa màu hồng phóng về phía cổng siêu không gian vừa rồi, đó là tên chính thức của loại vũ khí mới?
“Đó là một loại vũ khí điện từ, có thể tạo ra những nhiễu động nhất định đối với cổng siêu không gian, các tàu muốn xuyên qua nó nhất định phải tính toán lại các yếu tố nhiễu động mới có thể an toàn xuyên qua siêu không gian, nếu không tính toán mà liều thực hiện xuyên siêu không gian thì có trời mới biết cái cổng siêu không gian sẽ đưa bọn chúng đến chỗ nào. Chỉ đáng tiếc rằng những nhiễu xung động rất dễ dàng bị thiết bị cảm ứng trên chiến hạm bắt được, cho nên hạm đội Đế Quốc chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó, vì thế loại vũ khí mới này tối đa cũng chỉ có thể ngăn được bọn chúng xuyên qua một thời gian.” Cô gái nói với vẻ tiếc nuối.
“À ha!” Thụy Sâm nhớ lại câu chuyện với Chương Tiểu Tinh lúc nãy về cái lỗ đen nằm gần cổng siêu không gian, cậu hỏi dò. “Cái đó chắc cũng giống với cổng siêu không gian có cái lỗ đen nằm gần mà các cô gặp trên tuyến đường tử thần phải không?”
“Anh cũng biết về cái đó? Đúng vậy, các kỹ thuật viên của Đồng Minh chính là lấy ý tưởng từ đó để chế tạo ra ngư lôi xung động năng lượng. Loại vũ khí này cực kỳ hữu dụng khi chạy trốn sự truy kích của hạm đội Đế Quốc, tuy nhiên nó mới được chế tạo ra hai tháng trước, còn chưa kịp thử nghiệm hoàn tất. Do xét đến tính chất nguy hiểm và trọng yếu của nhiệm vụ lần này nên mới trang bị cho Đại Thiên Sứ, đầy là lần đầu tiên xuất trận của nó, xem ra tác dụng rất khả quan, chí ít đến giờ này chúng ta vẫn chưa phát hiện có dấu hiệu truy kích của hạm đội Đế Quốc.” Cô gái có vẻ kinh ngạc trước khả năng liên tưởng nhạy bén của Thụy Sâm.
Không ngờ lại do các kỹ thuật viên của Đồng Minh chế tạo ra, Thụy Sâm không ngờ quân phản kháng của Đồng Minh lại có được lái thật lực để nghiên cứu ra một loại vũ khí tiên tiến như vậy, có điều nghĩ kỹ cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm, ngay cả nhóm thiết kế chiến đấu cơ của một công ty lớn còn bị Đồng Minh thu về cho mình, ai mà biết được trong nội bộ bọn họ còn có biết bao các nhà thiết kế có trình độ cao nữa. Hơn nữa cứ nhìn công dụng của nó là đủ biết, chuyên dùng cho lối đánh du kích, loại vũ khí này xuất phát từ nhu cầu thực tế của những kẻ quán triệt tinh thần đánh xong là chạy. Còn Liên Bang, bọn họ có thực lực cùng Đế Quốc đối kháng chính diện, không việc gì phải chạy, loại vũ khí này đối với Liên Bang không mấy tác dụng.
“Rõ rồi thưa thuyền trưởng, nếu không có gì tôi xin phép được đi trước.” Thụy Sâm lại đưa tay lên chào lần nữa.
“Trung úy chắc cũng mệt rồi, Tiểu Tinh đưa anh ấy xuống khu nghỉ ngơi, sắp xếp chỗ ngủ chu đáo nhé!”
“Không có vấn đề gì, cứ để tôi lo, còn anh theo tôi.”
Thụy Sâm nhìn thẳng vào cô gái một lần nữa, cậu cũng muốn nói thêm điều gì nhưng lại khó nói nên lời, chỉ còn cách lặng lẽ đi theo Chương Tiểu Tinh ra cửa. Tuy nhiên khi sắp rời khỏi phòng chỉ huy, cậu chợt dừng lại, lấy hết dũng khí quay đầu lại nói nhỏ. “Đối với chuyện ngày hôm ấy, thành thật xin lỗi cô, thượng úy.”
Nói xong cậu vội bước ra khỏi phòng chỉ huy, cũng không chờ nghe câu trả lời của cô gái, sau lưng cậu chỉ là sự im lặng không lời…
“Tức chết đi được, hai người các ngươi làm cái trò gì vậy? Đến khi về bảo tôi nói thế nào với các chị em đây, nói thật chúng nó cũng chẳng tin.” Thụy Sâm vừa bước ra khỏi phòng chỉ huy, Chương Tiểu Tinh đã hậm hực lên tiếng, hiển nhiên cô gái cực kỳ không hài lòng với thái độ của cậu.
“Vậy cô bảo chúng tôi phải làm sao? Ôm ấm nồng nhiệt? Hôn nhau thắm thiết? Bà chị ơi! Quan hệ giữa chúng tôi vốn là như thế, căn bản là không có gì, chỉ do các cô tưởng tượng ra mà thôi.” Thụy Sâm ngán ngẩm nói.
“Tôi thấy không đơn giản thế đâu, nhất định còn có cái gì đó, thái độ của cả hai rất quái dị…”
“Làm sao cô biết? Chỉ giỏi đoán mò!”
“Ê! Cái đó gọi là trực giác của phụ nữ, tốt nhất là anh cứ tin tôi.” Chương Tiểu Tinh thần bí nói. “Nhưng bây giờ thì theo tôi về chỗ nghỉ ngơi của anh.”
“Đúng rồi, nhân thể cho hỏi, phòng ăn ở đâu?” Lúc trước do căng thẳng chiến đấu, Thụy Sâm không cảm thấy gì, bay giờ khi trạng thái đó qua đi, cậu vừa yên tâm được một chút là cơn đói lại ập đến, đã quá lâu rồi Thụy Sâm chưa ăn uống gì, thậm chí nước cũng không uống một giọt, nhưng cũng may, nếu không cậu chắc đã phải tìm phòng vệ sinh để thư giãn một chút.
Chương Tiểu Tinh vỗ trán nói, “Coi cái đầu ngu ngốc của tôi kìa, quên cả việc anh đã lâu rồi không được ăn, không phải lo, anh cứ về phòng nghỉ tắm rửa một chút, sau đó tôi sẽ đưa anh đến phòng ăn để thưởng thức tay nghề của các đầu bếp Liên Bang, hy vọng là hợp khẩu vị của anh.”
---------------------------------------
Tài nghệ của đầu bếp phe Liên Bang thế nào Thụy Sâm cũng không để ý đến nữa, cậu chỉ lo tống thức ăn vào miệng hết miếng này đến miếng khác, thậm chí còn không để ý đến cô gái đang ngồi trước mặt, ngay cả Chương Tiểu Tinh mặc dù biết tại sao Thụy Sâm đói đến thế cũng không khỏi nhíu mày.
“Ăn từ từ thôi, từ từ thôi, ở đây không ai dành ăn với anh đâu, hơn nữa chất lượng đều đủ, no đến căng bụng cũng không hết thức ăn. Ai!!! Cái điệu ăn như heo của anh tốt nhất là đừng để bạn gái nhìn thấy, nếu không sẽ khiến con gái nhà người ta sợ chạy mất đấy.”
" Ân..... Thật là...... là quá...... ngon đi, từ trước tới nay tôi...... chưa từng ăn...... món nào...... ngon đến vậy, đầu bếp... ở Liên Bang các cô...... làm đồ ăn...... quá hợp...... với khẩu vị...... của tôi." Thụy Sâm vừa cố nhai nuốt vừa hàm hồ đáp.
“Xin lỗi đi! Những thứ này mà ngon hả, những món rác rưởi này cũng chỉ có anh là người đầu tiên khen ngon, tôi thấy là do anh đói quá đấy thôi nên mới thấy ngon.” Chương Tiểu Tinh cực kỳ coi thường, có thế này mà đã khen ngon?
“Ờ cũng có lý!” Thụy Sâm lấy một miếng giấy ăn lau miệng, ăn một chập rồi vớ lấy cốc nước uống ừng ực, bây giờ cậu đã khá hơn nhiều rồi.
“Cái gì mà cũng có lý, lời tôi nói là chân lý. Ơ…” Chương Tiểu Tinh chợt nhìn chằm chằm vào một điểm sau lưng Thụy Sâm.
“Cái gì thế?” Cảm thấy thái độ của cô gái trở nên khác thường, Thụy Sâm ngoái đầu lại nhìn, một thân hình kiều diễm xuất hiện ở cửa phòng ăn.
“Cô ấy đáng nhẽ phải ở phòng chỉ huy chứ? Sao lại cũng xuống đây?” Thụy Sâm ngạc nhiên hỏi.
“Nói thừa, Phi Luân sao lại không thể xuống đây, thuyền trưởng cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi chứ?” Chương Tiểu Tinh trừng mắt nhìn Thụy Sâm một cái, khoa tay gọi lớn, “Phi Luân! Phi Luân! Đến ngồi đây này.”
Thụy Sâm nhìn cô gái nhẹ nhàng đi từng bước lại gần, cậu cảm thấy trái tim yếu đuối của mình lại bắt đầu đập lên thình thịch.